Gấu Trúc Làm Nhân Viên Chăn Nuôi Động Vật

Chương 1.1


1 tháng

trướctiếp

Vân Lương xuống xe lúc sau, xa xa mà liền trông thấy ở trên bức tường màu bạc được dán một tấm poster to lớn, trên poster là một bản đồ toàn cảnh vườn bách thú, được in lên trên là dòng chữ rất dễ thấy được—— “Vườn bách thú Phồn Tinh tuyển nhân viên chăn nuôi……”
Cùng tờ rơi tuyên truyền trong tay cậu vô cùng giống nhau.
Vân Lương đem tờ đơn tuyên truyền hợp quy tắc cất kĩ vào trong túi, hướng về chỗ báo danh tản bộ đi đến.
Chỗ đăng ký báo danh có một cô gái đang ngồi.
Xem xong một bộ phim, Y Liên giương mắt lên liền thấy, trên bức tường thạch anh đồng hồ tích tắc vang, kim đồng hồ gần đến sáu giờ. Sắp đến thời gian nàng tan làm.
Hôm nay cũng là ngày cuối cùng báo danh của chương trình Phồn Tinh chân nhân tú, số người đến báo danh ít dần. Nhân viên đăng ký chỉ còn lại một mình nàng. Y Liên lười nhác vươn vai, đang định thu dọn đồ vật về nhà, ánh mắt lại đột nhiên ngưng lại.
Nàng nhìn thấy một thiếu niên đi hướng tới chỗ đăng ký. Cậu ăn mặc áo thun trắng và quần lửng, trên đầu đội một chiếc mũ rơm nâu nhạt. Dưới vành nón lộ ra khuôn mặt xinh đẹp đến kinh người.
Nếu là những người khác phối hợp ăn mặc như thế chắc chắn nhìn chẳng ra thể thống gì, nhìn qua khẳng định thực cay mắt. Nhưng nếu đặt ở trên người thiếu niên …… Y Liên chỉ có thể nói, giá trị nhan sắc là chính nghĩa!
Thiếu niên cả người mang theo ánh sáng. Ánh sáng mặt mời xế chiều chiếu vào trên người cậu, vì cậu phủ thêm một tầng màu cam ráng màu, phủ đến cả người cậu đều ấm áp. Đôi mắt cậu có màu đen thuần sắc hiếm thấy, ánh mắt thực mềm mại, làm người không khỏi liên tưởng đến những động vật nhỏ ngoan ngoãn vô hại, tự nhiên liền sinh ra vài phần hảo cảm.
Dại ra vài giây, thiếu niên đã muốn đi tới trước mặt nàng. Y Liên giành mở miệng trước: “Xin hỏi cậu là tới báo danh sao?”
“Đúng vậy, ta nghe nói ở nơi này nhận người……” Thiếu niên âm thanh cũng cực kì dễ nghe, nghe vào lỗ tai quả thực là một loại hưởng thụ.
“Không sai, không sai.” Thiếu niên ngồi ở trước mặt nàng. Y Liên đã bắt đầu mặc sức tưởng tượng ra sau khi cậu ghi hình, ratings sẽ gia tăng mấy phần trăm.
“Cậu chờ một chút, tôi tìm xem giấy báo danh.” Tới gần giờ tan tầm, chúng nó đã sớm bị thu hồi.
Vân Lương nghe vậy gật gật đầu, thoạt nhìn hết sức ngoan ngoãn.
Một giờ trước, cậu còn trên đường đi xuống núi. Đi đến cuối, lại xuất hiện một khung cảnh vùng quê mênh mông vô bờ. Cảnh tượng trước mắt thập phần xa lạ, ven đường còn có một người máy đang đứng toàn thân phiếm màu sắc kim loại.
Vân Lương lắp bắp kinh hãi: Đây là chỗ nào?
Thực mau, cậu lại lấy được bình tĩnh.
Cậu nhớ tới thúc thúc cậu từng nói qua trên thế giới có vô số tiểu thiên thế giới, thời không song song linh tinh, muốn gặp được phải dựa vào kỳ ngộ của chính mình. Cậu làm yêu quái cũng là một con yêu quái thích ứng trong mọi tình cảnh. Bởi vậy thực nhanh đã tiếp nhận sự thật này, hướng về thế giới này “Sinh vật” duy nhất trước mắt có thể câu thông đi đến.
Chờ cậu đến gần, hai người đối diện một giây. Người máy mở miệng một cách máy móc, đọc quảng cáo bằng giọng khô cằn nói: “Muốn trở thành minh tinh được vạn người chú ý sao? Muốn có được trăm vạn fans ủng hộ, đạt được ngàn vạn đại ngôn sao? Khuynh Tình đỉnh cấp lưu lượng cũng gia nhập, ảnh đế Bạch Kình đặc biệt được mời trợ trận, Phồn Tinh chân nhân tú, làm ngươi ước mơ trở thành sự thật ——”
“Không nghĩ.” Vân Lương nghiêm túc nói, “Ta lần này xuống núi, là muốn tìm một công việc bình thường giản dị có thể nuôi sống chính mình. Có khổ có mệt cũng không quan hệ, ta có thể chịu khổ.”
Dứt lời, cậu còn vỗ vỗ cánh tay của cậu, nỗ lực triển lãm chính mình sự đáng tin cậy.
“……”
Người máy dừng lại một chút, tầm mắt đảo qua thiếu niên nhìn thế nào cũng đều là thân thể nhỏ nhắn, yếu đuối, mong manh. Dừng lại trên mặt cậu một lát, vẫn là đem một tờ truyền đơn màu sắc rực rỡ nhét vào trong tay Vân Lương.
Vân Lương tiếp nhận tới vừa thấy: “Vườn bách thú Phồn Tinh tuyển nhân viên…… Nhân viên chăn nuôi?”
Phía dưới còn có một đoạn văn tự lớn, lại là dùng một loại ngôn ngữ khác viết, cậu nhất thời xem không hiểu. Bất quá nghĩ đến cũng là một ít yêu cầu đối với nhân viên chăn nuôi mà thôi, ví dụ như tuổi tác thì cần đạt ít nhất bao nhiêu tuổi và lớn nhất bao nhiêu, thể lực phải tốt, đối với động vật có hiểu biết nhất định, linh tinh.
Cho nên cái này cùng làm minh tinh có quan hệ gì?
Vân Lương cảm thấy loại hành vi treo đầu dê bán thịt chó này thực không tốt. Nhưng không đợi cậu nói cái gì, một chiếc xe buýt tự động chạy đến liền ngừng ở trước mặt hai người. Người máy tiến lên một bước, đem cậu đẩy lên xe buýt, thanh âm máy móc vang lên: “Đây là chuyến xe cuối cùng của hôm nay, lại không đi lên liền tới không kịp.”
Vân Lương “……???”
Từ từ, đây là muốn đi đâu?
Cậu đứng ở trên xe, chỉ còn nhìn thấy ngoài cửa sổ dần dần rời xa người máy, nó cứng đờ mà phất phất tay, dường như là đang chúc cậu may mắn.
…… Mười lăm phút sau, cậu liền xuất hiện ở nơi này.
“Vân…… Lương? Vân Lương đúng không?” Cô gái mặc đồng phục ngẩng đầu, gọi Vân Lương hoàn hồn, “Mời điền một chút giấy báo danh, đánh dấu có dấu sao chính là hạng mục nhất định phải điền.”
“A…… Tốt.” Cậu cúi đầu, tiếp nhận giấy báo danh rũ mắt cẩn thận đọc qua, ngón tay trắng bệch miết ở trang giấy ra nếp uốn.
Y Liên nhìn chăm chú vào một màn này, trên mặt bất động thanh sắc. Trong lòng lại nở rộ một đóa lại một đóa hoa nhỏ.
—— gặp được bảo bối! Nàng nghĩ thầm.
Tại đây làm nhân viên tuyển chọn nhiều năm, nàng ánh mắt sớm đã rèn luyện đến vô cùng độc ác. Ai có thể nổi tiếng khắp tinh tế, ai cả đời chỉ có thể ở tuyến 108 đảo mắt liếc xung quanh một cái là có thể phân biệt ra tới. Mà thiếu niên trước mặt không thể nghi ngờ chính là một hạt giống tốt nhất định sẽ nổi tiếng khắp nơi!
—— chỉ dựa vào mặt, cậu sẽ không phải người không có tiếng tăm gì.
Vân Lương cầm lấy bút, bắt đầu điền đơn đăng kí.
Cậu đem tên họ tuổi nhất nhất điền xong. Ở chủng tộc hạng nhất dừng lại, xem phía trước nó không có dấu sao, không phải hạng mục nhất định phải điền, có điểm chột dạ mà bỏ qua nó. Cuối cùng là sở trường đặc biệt, cái này làm cho cậu do dự trong chốc lát.
Cậu nghĩ thầm, nhận lời mời làm nhân viên chăn nuôi động vật mà nói, sở trường đặc biệt cùng động vật có quan hệ tốt sẽ tương đối thêm điểm cộng đi?
Vì thế cậu viết: Am hiểu chiếu cố động vật nhỏ.
Đây cũng không phải đang nói mạnh miệng. Phải biết rằng, ngọn núi chỗ cậu ở trước kia, hầu như tất cả động vật gia trưởng có việc cần ra ngoài, đều nguyện ý đem con nít giao cho cậu chăm sóc. Cậu cũng chưa từng có làm chúng nó thất vọng bao giờ, hơn nữa mấy đứa trê đều thực thích cậu.
Y Liên tiếp nhận đơn báo danh, nhìn đến mục sở trường đặc biệt, không nhịn được bật cười.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp