Châu Sa Nơi Đáy Mắt

Chương 3. Tiểu thư, người vẫn ổn chứ ?(1)


1 tháng


Mỗi ngày Kim thừa Yến đều nhìn ra cửa. Nàng nhìn về phía xa vời vợi như thể dõi theo bước chân của ai đó. Nhưng ngoài nàng ra thì đâu ai biết người đó là ai.

Trong nhà bỗng xảy ra những sự việc mà không ai ngờ tới.

Sáng hôm đó, khi đám gia nhân đang định đi mở cửa thì thấy tất cả cửa sổ và cửa chính đều mở toang. Trong khi đó xung quanh đồ đạc vẫn ngăn nắp không bị xê dịch hay mất thứ gì. Họ bắt đầu sợ hãi đi bẩm báo với ông bà chủ. Mọi người hốt hoảng lục tung mọi ngóc ngách xó xỉnh, kiểm tra từng phòng một để tìm kiếm kẻ trộm đang ẩn nấp nhưng mọi thứ vẫn yên ổn đâu vẫn hoàn đấy.

Đêm đến, cửa khóa hai lần, cài then chắc chắn nhưng chẳng ăn thua gì, sáng hôm sau cửa vẫn mở toang. Mặc dù đám gia nhân thức dậy từ rất sớm khi mọi người vẫn đang say giấc nhưng cửa vẫn mở toang. Nhưng lần này chỉ có cửa chính bị mở, các cửa sổ và cửa phụ xung quanh vẫn đóng chặt. Họ lại lục tung căn nhà như hôm qua nhưng vẫn không phát hiện gì. Chuyện kỳ lạ này xảy ra trong nửa tháng liền rồi cuối cùng ông bà chủ phải lập tức tập hợp tất cả mọi người trong nhà để họp bàn tìm cách đối phó, trong đó có cả Kim Thừa Yến.

Khi tất cả mọi người đã có mặt, ông chủ trịnh trọng nói: “Mọi người, chuyện trước mắt đã nghiêm trọng như vậy thì chúng ta tính sao đây?”

Đám gia nhân xì xào to nhỏ với nhau:

- Tên trộm này chẳng để lại chút tung tích nào, thật khó để tóm được.

- Đêm hôm hắn ngạo nghễ mở tung cửa mà chẳng ai biết.

- Tên này thật to gan!

Sau một hồi tranh cãi bàn bạc, ông bà chủ quyết định để hai gia nhân lực điền nhất gác đêm và hứa thưởng công hậu hĩnh nên họ đã lấy hết can đảm đồng ý. Riêng Kim Thừa Yến nãy giờ vẫn ngồi im không nói gì, nàng cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy.

Bỗng nhiên mẹ cô lên tiếng:

- Thừa Yến, con không có ý kiến gì sao?

- Dạ không ạ. Nàng trả lời, giọng vô cùng bình thản.

[…]

Buổi họp đã kết thúc.

Đêm đó Tư Vũ và Lạc Anh theo nhiệm vụ được giao phó đã cầm một số vũ khí mà ông chủ đưa cho rồi gác ở tiền sảnh. Họ nhâm nhi chút rượu để không nhụt chí nếu phải đánh nhau.

Cả căn nhà im lặng như tờ, sự im lặng này dường như có chút quái đản. Qua ánh nến lập lòe hai người bắt đầu huyên thuyên nói chuyện nhưng lát sau đã buồn ngủ díp mắt. Họ tựa lưng vào ghế rồi kéo gỗ khò khò.

Đã quá nửa đêm, Tư Vũ chợt nghe thấy tiếng bước chân. Anh ta lay lay người Lạc Anh gọi cậu dậy. Nhưng Lạc Anh cứ lăn qua lăn lại, mãi mới mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, giọng cậu vẫn còn ngái ngủ: "Tư Vũ, tên trộm đó đến chưa?" Lạc Anh mơ ngủ vơ đại vơ đại con dao găm rồi cầm cây nến đi ra cửa lớn, Tư Vũ cũng đi theo cậu ta.

Cả hai đứng canh me ở cửa định bụng rằng đợi khi nào tên trộm lộ diện rồi tóm gọn. Nhưng một khắc sau vẫn không có động tĩnh gì, Lạc Anh bèn đi đến cái ghế gần đó ngồi vắt chân. Tư Vũ nãy giờ đứng ở cửa bỗng nhiên lùi lại. Vừa lúc đó có một làn gió từ ngoài ùa vào làm tắt ngọn nến trên tay Lạc Anh.

Tư Vũ cứ lùi lại còn Lạc Anh thì vẫn đang loay hoay mò mẫm tìm hộp diêm để châm lại nến. Hai người bỗng va vào nhau//tâm hồn hủ nữ của ta đang nghĩ cái gì vậy trời???//

Cửa đã mở toang.

Lạc Anh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cậu thấy Tư Vũ run như cầy sấy, mặt cắt không còn giọt máu.

Lạc Anh bỗng lạnh sống lưng, cậu cố trấn an Tư Vũ:

- Chuyện gì vậy Tư Vũ? Lạc Anh hỏi ra chiều thương cảm.

-M…ma…ma…tôi thấy một cái bóng trắng ở cửa, nó cứ đứng đấy thoắt ẩn thoắt hiện. Tư Vũ hổn hển, anh ta càng run dữ hơn, trán toát mồ hôi hột.

_________________

Tác giả nói: Khúc này ad viết lúc 12h đêm qua. Chương sau thì gần 2h sáng mới xong. Viết mà sợ ma kéo chân kinh khủngಥ‿ಥ


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play