Lưu Đày Thần Y Tiểu Kiều Thê Cứu Cả Nhà Phủ Quốc Công

Chương 56


1 tháng

trướctiếp

Hách Tri Nhiễm giơ tay ngăn hắn ta lại.

“Không vội, ta mua nhiều đồ vật như vậy, không biết quý cửa hàng có thể giao hàng tận nơi cho ta được không?”

“Có thể, chỉ cần là trong huyện Vân Lai đều có thể đưa hàng.” Người trẻ tuổi vội vàng đáp ứng.

Sau khi xác định có thể đưa hàng, Hách Tri Nhiễm lại mua thêm đủ số lượng gậy trúc và dây thừng.

Trả bạc, nàng còn không quên dặn dò.

"Tiểu ca, ta muốn tám cuộn màu đen, năm cuộn màu xanh lơ, tính cả đám gậy trúc và dây thừng cùng nhau đưa đến nhà trọ ở thành tây."

"Được rồi, không thành vấn đề." Người trẻ tuổi nhận lời rồi chạy ra phía sau chuẩn bị hàng hóa.

Thấy tiệm tạp hóa không còn đồ vật gì mình cần mua, Hách Tri Nhiễm mới đẩy xe rời đi.

Ở trên đường nàng cố ý tìm mấy ngõ nhỏ không có người, đem lương thực từ trong không gian lần lượt lấy ra ngoài đặt ở trên xe ván gỗ.

Còn có các loại rau dưa được bán bởi người nông dân, nàng cũng mua một ít, dùng để làm vỏ bọc cho số vật tư lấy từ không gian.

Hách Tri Nhiễm mua sắm suốt một chặng đường, lại lặng lẽ từ trong không gian lấy ra một ít gia vị và vật phẩm khác.

Lúc đi qua cửa hàng lương thực, nàng mua thêm một vò dầu hạt cải, còn thuận tiện hỏi ông chủ mua hai cái bình không giống y hệt, dùng dầu đậu phộng trong không gian lần lượt đổ đầy.

Cuối cùng ở quầy người thợ rèn mua ba cái chảo sắt lớn, ba xẻng đảo đồ ăn, ba cái ấm nấu nước và đồ dùng thông thường sử dụng. Xe ván gỗ càng ngày càng nặng, Hách Tri Nhiễm đẩy cũng phải cố gắng hết sức.

Không có biện pháp, mấy thứ này đều cần thiết phải trưng ra bên ngoài, nàng không dám thu vào trong không gian mang trở về, chỉ có thể chịu khổ đẩy xe ván gỗ một đường đi về phía trước.

Trong lòng Hách Tri Nhiễm biết, lấy thể lực của thân thể này, chỉ sợ không có biện pháp đi tiếp đến chỗ xa hơn.

Bởi vậy, nàng không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể theo đường cũ quay trở về.

May mắn thay, ở lối vào của chợ có một cửa hàng vải. Hách Tri Nhiễm mua sắm hơn ba mươi chiếc chăn bông cùng số lượng kim chỉ lớn, và nhờ người của tiệm vải mang đến nhà trọ như cũ.

Nhìn đồng hồ treo tường trong không gian, còn nửa giờ nữa là đến thời gian nàng hẹn với Chu Lão Bát.

Hách Tri Nhiễm cố sức đẩy xe ván gỗ đi đến nơi, tính toán tìm chỗ râm mát nghỉ ngơi trong chốc lát.

Xe ván gỗ dừng ở bên ngoài một cái tường cao, Hách Tri Nhiễm tùy ý tìm đại một khối đá ngồi xuống.

Tranh thủ thời gian nhàn rỗi, nàng đưa ý thức tiến vào trong không gian xem xét thử cửa hàng của nàng đã thông qua xét duyệt hay chưa.

Kết quả làm cho nàng có chút thất vọng, trên màn hình di động hiển thị mấy chữ "Mời kiên nhẫn chờ đợi."

Hách Tri Nhiễm nhàm chán thu hồi ý thức, nhìn khắp xung quanh.

Không biết vì sao, trong lòng nàng bỗng có loại dự cảm không tốt.

Có cảm giác như có chuyện gì đó sắp phát sinh.

Có khả năng rất lớn chính là Lý Hổ đã động tạy động chân làm cái gì đó.

Tuy rằng có cảm giác, nhưng trong lúc nhất thời Hách Tri Nhiễm thực sự không đoán ra được Lý Hổ muốn làm nàng khó xử như thế nào. Thời gian từng phút trôi qua, nhìn thấy đã qua thời gian buổi trưa, Hách Tri Nhiễm càng thêm cảm thấy không ổn.

Với tính cách của Chu Lão Bát, hắn ta không giống với người không tuân thủ ước hẹn.

Huống chi, bọn họ chỉ là đi mua sắm một ít lương khô, căn bản không dùng đến nhiều thời gian như vậy.

Lập tức Hách Tri Nhiễm đưa ra quyết định, đó chính là không chờ đợi, một mình nàng quay về nhà trọ.

Mặc kệ trong hồ lô của Lý Hổ có cái gì, nàng đúng hạn quay về luôn đúng không có sai.

Vì thế, Hách Tri Nhiễm không chút do dự đẩy xe ván gỗ đi về hướng nhà trọ ở thành Tây.

Huyện Vân Lai vốn không lớn, khoảng chừng đi hơn ba mươi phút, là nhìn thấy cửa lớn của nhà trọ.

Hách Tri Nhiễm vừa mới chuẩn bị đẩy mạnh xe ván gỗ vào cửa, lập tức bị một bóng roi quất vào trước mặt.

May mắn nàng nhanh nhẹn kịp thời tránh đi.

Kết quả đối phương không cho nàng có cơ hội thở đốc, roi thứ hai lại hướng đến mặt của nàng.

"Hách thị, ngươi cũng dám chạy trốn, xem ta có đánh c.h.ế.t ngươi hay không."

Lý Hổ múa may roi da trong tay, vẻ mặt cực kì dữ tợn.

Dường như có thâm cừu đại hận gì với Hách Tri Nhiễm.

Hách Tri Nhiễm đột nhiên lọt vào đánh lén, trong lòng vốn khó chịu.

Sau đó lại nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Lý Hổ, cơn nóng giận cũng ùn ùn bốc hỏa.

Nàng nâng cánh tay, bắt lấy chiếc roi đang đánh tới chính mình không chút thương xót.

Một cách ảo diệu, nàng kéo cả roi và Lý Hổ bay ra ngoài cửa lớn.

Thừa dịp Lý Hổ không đứng vững, Hách Tri Nhiễm bay lên, dùng một chân đá mạnh vào eo Lý Hổ.

Lý Hổ bị đau, roi cũng rơi khỏi tay.

Hắn ta ôm lấy eo bị đá đau, chỉ vào Hách Tri Nhiễm chửi ầm lên.

"Đồ tiện nhân nhà ngươi, dám động thủ với nha dịch, ta thấy ngươi không muốn sống đến Tây Bắc."

Ngoài cửa nháo đến ầm ĩ, các nha dịch khác và đám phạm nhân cũng nghe thấy tiếng chạy ra xem xét.

Chỉ thấy Hách Tri Nhiễm hai tay chống hông, căm tức nhìn chằm chằm Lý Hổ.

Mà Lý Hổ giống như người đàn bà đanh đá, không dám động thủ, chỉ dám mắng chửi người.

Nhìn thấy đồng bọn của mình lại đây, Lý Hổ tự tin ngay lập tức.

"Đại ca, các ngươi đến vừa kịp lúc, mau chóng bắt tiện nhân này lại, nàng ta vô pháp vô thiên, không chỉ có ý định chạy trốn, nàng ta còn dám động thủ với ta."

Giờ phút này Hách Tri Nhiễm hoàn toàn bị Lý Hổ chọc giận, thấy hắn ta còn ở đó làm ác nhân cáo trạng trước, nàng dứt khoát nhảy lên đạp một chân vào cái miệng không sạch sẽ kia của hắn ta.

Lý Hổ kêu lên một tiếng, duỗi tay che lấy miệng.

Khi hắn ta đưa tay xuống, trong lòng bàn tay xuất hiện hai chiếc răng đầy máu.

Vì vậy có thể thấy được Hách Tri Nhiễm dùng lực lớn đến mức nào.

Như vậy vẫn chưa khiến cho Hách Tri Nhiễm hết giận, ngay khi nàng chuẩn bị tiếp tục tiến lên đánh Lý Hổ một trận, Bành Vượng cũng mở miệng nói.

"Hách thị, dừng tay."

Mặc dù Hách Tri Nhiễm còn bực bội, nhưng lý trí vẫn còn.

Trong lòng nàng hiểu rõ, có thể đắc tội bất cứ ai trong đám nha dịch, nhưng không thể đắc tội Bành Vượng.

Hắn ta là đội trưởng của nhóm người này, một khi đắc tội với hắn ta, về sau người nhà họ Mặc khó mà yên ổn.

"Bành đại nhân, hiện tại ta xem ở mặt mũi của ngài mà tạm thời bỏ qua cho hắn, nhưng mà việc hôm nay nhất định phải cho ta một câu trả lời."

Nếu như là trước đây, cấp dưới bị người ta đánh, chắc chắn Bành Vượng sẽ không nghe bất cứ lời giải thích nào mà bênh vực người của mình.

Nhưng mà, người gây sự hôm nay lại khác. Cái tên Lý Hổ này không hiểu sao nửa năm trước lại bị sắp xếp vào trong đội ngũ của hắn ta.

Vốn tưởng rằng người mới đến cũng không sao cả, tuy nhiên Bành Vượng phát hiện, Lý Hổ làm người tham lam lại háo sắc, còn thường xuyên sử dụng khôn vặt với huynh đệ.

Thời gian càng dài, ấn tượng Bành Vượng dành cho Lý Hổ càng không tốt đẹp.

Nghĩ đến khả năng sau lưng hắn có người, Bành Vượng cũng không hề đuổi người ra khỏi đội ngũ, nhưng sẽ thường xuyên cảnh cáo hắn một phen.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp