Lưu Đày Thần Y Tiểu Kiều Thê Cứu Cả Nhà Phủ Quốc Công

Chương 54


1 tháng

trướctiếp

Bành Vượng vừa nói vừa chỉ tay vào đám người hỏi: “Trong số các ngươi ai tin? Ai tin răng hai người này là do Hách thị gây ra?”

Lúc này, người nhà mấy người đang ở tại nhà trọ cũng theo tiếng đi tới.

Mọi người nghe thấy câu hỏi của Bành Vượng, sôi nổi lắc đầu tỏ vẻ không tin.

Đừng nói bọn họ không tin, ngay cả bản thân Hà Chí Xa cũng không tin.

Một phần là do ông ta không tìm thấy hung thủ chân chính, phần khác ông ta cũng muốn nhân cơ hội này khiến cho người nhà họ Mặc không dễ chịu.

Ai ngờ, Bành Vượng căn bản không theo y định của ông ta.

Mũi tên đã b.ắ.n ra không thể quay đầu, Hà Chí Xa đã nói ra miệng, đành phải kiên trì đến cùng.

"Đại nhân, ngài nói nàng ta không làm được, nhưng ngài xem nhiều người như vậy, chỉ có nhà họ Mặc là thù ghét với nhà chúng ta nhất, không phải là bọn họ thì là ai?"

"Câm miệng!" Sự kiên nhẫn của Bành Vượng đã bị ông ta triệt tiêu hoàn toàn, hắn ta quát lớn một tiếng, Hà Chí Xa tức khắc tắt tiếng.

Chu Lão Bát tiến lên.

"Đại ca, để ta đi xem bọn họ còn thở hay không."

"Ừ." Bành Vượng cũng có ý này, cần phải kiểm tra xem hai người này hiện còn sống hay đã chết.

Chu Lão Bát dò xét hơi thở của hai người, quay đầu nói.

"Đại ca, bọn họ không chết."

Đúng là không chết, Mặc Cửu Diệp cảm thấy khiến cho bọn chúng c.h.ế.t như thế là quá dễ dàng cho chúng, lúc ra tay cực kì chú ý lực đạo.

Đêm qua hắn lặng lẽ ra ngoài, trực tiếp đi đến lều tranh, sau khi tìm được huynh đệ nhà họ Hà, nhanh chóng điểm huyệt hai người họ, rồi kéo người vào trong góc, cắt đứt gân tay gân chân bọn họ.

Còn m.á.u trên mặt cũng là Mặc Cửu Diệp cố ý làm ra, lấy m.á.u trên cổ tay bọn họ bôi lên trên.

Mục đích là khiến cho bọn họ nhìn càng thêm thê thảm, khiến cho người nhà họ Lý và nhà họ Hà thêm sợ hãi.

Nếu như không chết, Bành Vượng xuất phát từ chức trách cũng phải tượng trưng cứu người.

Người đầu tiền hắn ta nghĩ đến chính là Hách Tri Nhiễm.

"Hách thị, chỗ này chỉ có một mình ngươi hiểu y thuật, hay là ngươi đi kiểm tra một cái?"

Trải qua hai ngày tiếp xúc, Bành Vượng biết Hách Tri Nhiễm là người có chủ kiến, cho dù hắn ta phân phó nàng làm việc cũng không có bao nhiêu tự tin.

Cho dù như vậy, hắn ta cũng cần phải yêu cầu Hách Tri Nhiễm đi cứu chữa.

Căn bản người nhà họ Hà không có bạc mời lang trung, nhưng hắn ta cũng không muốn bỏ tiền túi.

Cho dù Hách Tri Nhiễm đem người trị đến c.h.ế.t cũng không là cái gì.

Hách Tri Nhiễm vừa mới cẩn thận quan sát miệng vết thương của hai người. Không thể không nói, thủ pháp xử lý gân tay và gân chân của Mặc Cửu Diệp quá mức lợi hại.

Kích thước miệng vết thương nhỏ giống như phẫu thuật xâm lấn ở kiếp trước, thậm chí còn không cần phải khâu vết thương.

Hơn nữa hai người này còn sống được đến bây giờ, chứng tỏ Mặc Cửu Diệp đã tránh đi động mạch của họ.

Cứu chữa cho hai người này cũng không khó, chỉ cần cầm m.á.u cho miệng vết thương, sau đó có thể từ từ hồi phục, thậm chí gân bị đứt nàng cũng nối lại được.

Nhưng nàng cảm thấy bản thân không có nghĩa vụ đi cứu chữa cho kẻ thù.

"Bành đại nhân, ta không am hiểu trị ngoại thương, ngài vẫn nên nghĩ biện pháp khác đi." Dù sao hai người này cũng không c.h.ế.t được, chẳng qua chân tay đã bị phế bỏ, cho dù sống sót thì cả đời cũng là phế nhân. Thấy Bành Vượng có dấu hiệu sắp tức giận, Hách Tri Nhiễm vội vàng bổ sung, "Bành đại nhân, ngài không đến mức làm khó người khác chứ?" Bành Vượng...

Người ta đã nói đến cái mức này, nếu như hắn ta vẫn cứ kiên trì, quả thật là làm khó cho người khác.

Rơi vào đường cùng, Bành Vượng đành phải vẫy vẫy tay khiến cho Hách Tri Nhiễm rời đi.

Náo nhiệt xem cũng xong, Hách Tri Nhiễm tranh thủ cơ hội này quay về phía trước của nhà trọ.

Hai vị tẩu tẩu đã làm xong bữa sáng, cháo trắng chứa đầy một chảo sắt, cộng thêm một món ăn kèm.

Hách Tri Nhiễm chủ động gọi người nhà họ Tạ và người nhà họ Phương tới cùng nhau ăn sáng, lại một lần nữa được người của hai nhà cảm ơn rối rít.

Không biết bên phía Bành Vượng xử lý chuyện huynh đệ nhà họ Hà bị thương như thế nào, dù sao sau khi nhóm nha dịch quay trở lại, người bên phía lều tranh đã ngừng nghỉ.

Nhóm nha dịch quay về, thấy người nhà họ Mặc dẫn theo người hai nhà Phương, Tạ ở chỗ đó ăn cháo gạo trắng, lập tức cảm thấy bánh bao trắng mềm hết thơm ngon.

Tuy nhiên nhìn thấy cháo trong chảo sắt lớn đã hết, đám nha dịch mới hậm hực bỏ đi.

Ăn sáng xong, Chu Lão Bát đi tới gọi Hách Tri Nhiễm cùng đi chợ.

Kế hoạch mua sắm vật tư của Hách Tri Nhiễm tương đối nhiều, nên đẩy theo chiếc xe ván gỗ.

Đi đến cửa quán trọ, nàng nhìn thấy Lý Hổ đứng chờ ở nơi đó, hơn nữa ánh mắt Lý Hổ nhìn nàng còn mang theo vẻ âm u.

Hách Tri Nhiễm giả vờ như không nhìn thấy.

"Chu quan sai, chúng ta đi thôi."

Chu Lão Bát không nói gì thêm, cùng Lý Hổ đi song song ở phía trước. Vòng qua một con phố, dòng người càng lúc càng nhiều, Hách Tri Nhiễm biết sắp đến chợ.

Chu Lão Bát dừng chân, chỉ vào phía trước nói: “Chỗ này chúng ta cần mua một ít lương khô, ngươi đi theo phía sau, thuận tiện mua đồ vật ngươi cần”

Hách Tri Nhiễm không muốn đi theo hai nha dịch mua sắm cùng nhau.

Trong không gian của nàng còn rất nhiều lương thực thực phẩm được thu vào trước khi nhà họ Mặc bị xét nhà, nếu như đi theo sau bọn họ, nàng sẽ không có cơ hội lấy chúng ra ngoài.

Vì thế, Hách Tri Nhiễm đảo mắt.

"Chu quan sai, ngài xem đồ vật ta cần mua tương đối nhiều, nếu đi cùng các ngài chỉ sợ sẽ chậm trễ rất nhiều thời gian. Không bằng một mình ta đi mua, chúng ta ước định thời gian và địa điểm gặp nhau được không?"

Chu Lão Bát do dự.

Hách Tri Nhiễm là tội phạm lưu đày, một khi nàng rời khỏi tầm mắt của hắn, rất có khả năng sẽ chạy trốn.

Phạm nhân chạy trốn đối với nha dịch bọn họ cũng không phải chuyện nhỏ, trở lại kinh thành sẽ phải chịu trách phạt.

Hách Tri Nhiễm nhìn ra sự do dự của Chu Lão Bát, cẩn thận đem đạo lý trình bày rõ ràng cẩn thận.

"Chu quan sai, nếu như ta không muốn đi lưu đày cùng với phu quân, thì với năng lực của cha ta, nhất định sẽ nghĩ ra cách giữ ta ở lại kinh thành, ta không ngốc đến mức chạy trốn trong lúc đi lưu đày. Huống chi, người nhà họ Mặc đều đang ở nhà trọ, ta không có khả năng bỏ mặc bọn họ bỏ đi một mình."

Chu Lão Bát cũng cảm thấy Hách Tri Nhiễm nói cực kỳ có đạo lý, nhưng mà hắn ta nhát gan, vẫn có chút ít lo lắng.

Đúng lúc này, Lý Hổ mở miệng.

"Bát ca, ta cảm thấy lời nói của Hách thị có đạo lý, nếu như nàng ta dám chạy trốn, trở về ta sẽ đánh gãy chân Mặc Cửu Diệp."

Bề ngoài, Lý Hổ đang nói chuyện thay Hách Tri Nhiễm, nhưng Hách Tri Nhiễm lại nghe ra ý khác trong lời này.

Phỏng chừng Lý Hổ có ý khiến cho mình không thể quay về, vừa giúp Lý Nhu Nhi diệt cái đinh trong mắt, vừa có thể tra tấn Mặc Cửu Diệp.

Điều này không thể không khiến cho Hách Tri Nhiễm nghi ngờ thân phận thực sự của Lý Hổ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp