Lưu Đày Thần Y Tiểu Kiều Thê Cứu Cả Nhà Phủ Quốc Công

Chương 46


1 tháng

trướctiếp

Khi nãy Lý Nhu Nhi cũng tức giận tột cùng, mới không lựa lời nói trước mặt quan Sai.

Lúc này lý trí của nàng ta trở về, nàng ta thật sự sợ hãi.

Nhưng sự căm hận của nàng ta đối với Hách Tri Nhiễm càng sâu hơn.

Nàng ta ngồi xổm ở phía sau Chu thị nhỏ tiếng khóc nức nở, đồng thời trong lòng cũng đang tính toán phải làm thế nào mới có thể thoải mái tí trên đường lưu đày.

Lý Lương nhìn nữ nhi ngày thường hiểu chuyện nhất trở thành như thế, cũng cảm thấy đau đầu.

May mà Chu thị hiểu chuyện, kịp thời ra mặt tạ lỗi.

Bằng không, với tính tình của những quan sai này, dọc đường khó bảo đảm sẽ không gây khó dễ cho đám người Lý gia.

Lý Lương thấy quan sai và Hách Tri Nhiễm đi xa, ông ta dữ tợn trừng mắt nhìn Lý Nhu Nhi.

"Sau này khi có người ngoài, con hãy làm người câm cho ta."

"Cha..." Lý Nhu Nhi ấm ức nhìn sang Lý Lương, còn muốn giải thích gì đó, lại bị người sau ngăn cản.

"Bây giờ con lập tức câm miệng cho ta."

Bỗng chốc Lý Nhu Nhi tắt tiếng, ghé vào lòng Chu thị tiếp tục lau nước mắt.

Hách Tri Nhiễm nhìn nước thuốc còn lại trong nồi sắt, phát toàn bộ cho những người không bị cảm nắng của Phương gia, có tác dụng phòng ngừa.

Nàng muốn cho những người này xem thử, đắc tội Mặc gia không có bất cứ lợi ích nào.

Thà đưa thuốc còn lại cho những người không bị cảm nắng uống, cũng không cho mấy kẻ thù như các ngươi. Hách Tri Nhiễm trở về bên cạnh xe đẩy, nói sự việc mình quan sát được với Bành Vượng.

"Bành quan gia, vừa rồi ta đơn giản kiểm tra sơ, Phương gia xác thực có ba người bị cảm nắng, còn Hà gia và Lý gia, dường như số người bị cảm nắng không có nhiều như thế kia."

Nàng nói hết lời, tin rằng với kinh nghiệm của Bành Vượng, hoàn toàn có thể nghe hiểu.

Đương nhiên Bành Vượng hiểu được, đơn giản chính là những người đó không bệnh giả bệnh.

Trong cơn tức giận, hắn ta trực tiếp dặn dò, tiếp tục lên đường, dám cả gan tụt lại phía sau thì hầu hạ bằng roi.

Lúc này, đám người Hà gia và Lý gia cũng không dám giả bộ nữa, tuy không thể nói mạnh như rồng như hổ, ngoài mấy người cá biệt bị cảm nắng ra, lên đường đều không hề có vấn đề.

Tiếp tục lên đường hơn hai canh giờ, cuối cùng trước khi trời tối đại bộ đã tiến vào huyện Vân Lai.

Dường như các quan sai rất quen thuộc với nơi này, sau khi vào thành, đi thẳng đến một khách điếm ở thành tây.

Mọi người nhìn thấy khách điếm, đều thở phào nhẹ nhõm.

Có trời mới biết đêm qua ngủ ngoài trời vùng hoang vu, bọn họ là chịu đựng như thế nào.

Vừa lạnh vừa ẩm ướt thì không nói đi, còn phải thỉnh thoảng đề phòng bị muỗi đốt.

Lúc buổi sáng thức dậy, sương đọng trên mặt và y phục.

Hôm nay thì khác, có khách điếm có thể ở, bọn họ được nghỉ ngơi một đêm thật tốt.

Đặc biệt là những gia quyến bị cảm nắng, tuy uống xong thuốc của Hách Tri Nhiễm đã có chuyển biến tốt, nhưng vẫn hơi suy yếu. Có thể nghỉ ngơi một phen thật tốt, nghĩ chắc cũng có thể hồi phục nhanh tí.

Chu Lão Bát nhìn về phía mọi người.

"Muốn ở phòng mười người giường ghép chung, một lượng bạc, phòng hai người năm lượng bạc, không có bạc thì qua đêm trong lều ở viện tử của khách điếm."

Nghe vậy, trong lòng Hách Tri Nhiễm chính là một loạt oán thầm, dễ nhận thấy giá cả như vậy là muốn nhổ lông cừu của bọn họ.

Nhưng nàng ngẫm lại cũng nguôi ngoai, những quan sai này đều trông cậy vào nhổ lông cừu làm giàu, làm sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy?

Mấy người nhà khác thì thốt lên từng loạt thổn thức.

“Quan gia, bọn ta thật sự không có bạc!"

"Đúng vậy quan gia, người hãy thương hại bọn ta đi, đừng để bọn ta ở ngoài kia."

“Quan gia người có lòng tốt, dù cho để bọn ta ở phòng hai mươi người cũng được..

Chu Lão Bát mất kiên nhẫn vung tay lên.

“Đừng dông dài nữa, có bạc thì giao bạc, không có bạc thì ngủ trong lêu cỏ bên ngoài.”

Tam tẩu vội vàng lấy mấy bạc vụn từ trong n.g.ự.c ra, đi tới gần Mặc lão phu nhân và Hách Tri Nhiễm.

“Nương, Cửu đệ muội, chúng ta tổng cộng mười hai người, ta suy nghĩ lấy một gian phòng mười người và một gian phòng hai người, ngươi thấy thế nào?"

Mặc lão phu nhân rất hài lòng với sự sắp xếp của Tam nhi tức.

"Ừm, như thế tốt lắm, để Cửu Diệp và Hách thị đi phòng hai người, ta và mấy trục lí các con kèm theo Hàm Nguyệt cùng ở phòng mười người."

Hai người thương lượng xong, Tam tẩu lập tức đưa bạc cho Chu Lão Bát.

Theo ý của Hách Tri Nhiễm, nàng dự định tất cả mọi người chen chúc ở phòng mười người, như vậy mọi người cũng có thể chăm sóc lẫn nhau tí.

Lỡ như gặp phải nguy hiểm gì, nàng và Mặc Cửu Diệp cũng có thể kịp thời bảo vệ.

Ai ngờ, lại bị Tam tẩu giành trước.

Nếu bà bà và Tam tẩu đều đã sắp xếp xong xuôi, Mặc Cửu Diệp cũng không phản đối, nàng cũng không định nhiều chuyện.

Chẳng qua là ở cùng phòng với Mặc Cửu Diệp thôi, điều này không có gì, cùng lắm thì nàng trải nệm dưới đất cho xong việc.

Bành Vượng nhận lấy bạc do Tam tẩu đưa tới, lại nhìn sang mấy người nhà khác.

"Còn có người muốn đặt phòng không?"

Tất nhiên bọn họ muốn đặt phòng, ai bằng lòng ở trong lều ngoài kia chứ, thứ đó và ngoài trời có gì khác biệt?

Đáng tiếc, túi tiền sạch sẽ hơn cả mặt, căn bản không lấy ra được bạc để trả tiền phòng.

Hách Tri Nhiễm nhân cơ hội đi tới bên cạnh Nhị tẩu, lặng lẽ nhét một lượng bạc cho nàng ấy.

"Nhị tẩu, tẩu đi đặt một gian phòng giúp Tạ gia đi!"

Nhị tẩu cầm một lượng bạc bình thường nhìn không bắt mắt, chợt cảm thấy nặng ngàn cân.

"Ta thay đám người cha nương ta đa tạ Cửu đệ muội."

Lúc này, nàng ấy cũng không khách sáo với Hách Tri Nhiễm, bởi trước mắt đây là thứ mà Tạ gia hết sức cần thiết.

Tuy Tạ gia có hơn mười người, dù sao chen chúc cũng tốt hơn ở bên ngoài.

Đây cũng không phải Hách Tri Nhiễm keo kiệt.

Dù sao nút thắt giữa Tạ gia và Mặc gia vẫn chưa hoàn toàn cởi bỏ, hơn nữa nàng cũng cảm thấy không cần thiết phải nuôi sống những người khác.

Nếu ngày sau Tạ gia có thể thật lòng qua lại thân thiết với Mặc gia, nàng sẽ dạy một số bản lĩnh kiếm bạc cho bọn họ, ít nhất có thể đảm bảo cuộc sống tương lai của bọn họ được sống tốt hơn.

Tạ gia có được phòng mười người, khiến Phương gia ngưỡng mộ tột cùng.

Bọn họ đều biết, Tạ gia có một nữ nhi là tức phụ Mặc gia, người ta lấy bạc của Mặc gia giúp đỡ mướn phòng.

Chỉ đáng tiếc, hiện nay mâu thuẫn giữa Phương gia bọn họ và Mặc gia vẫn chưa xoa dịu, muốn mở miệng mượn một ít bạc cũng không mở được.

Khả năng quan sát của Hách Tri Nhiễm rất mạnh, thoáng chốc đã trông thấy vẻ mặt rối rắm của người Phương gia.

Nghĩ đến hôm nay chiếc nhẫn mà Triệu thị đổi lấy cá, ít nhất có thể trị giá vài trăm lượng.

Nàng cũng không muốn làm loại người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, sau khi suy nghĩ một hồi, lặng lẽ nhét một lượng bạc vụn cho Triệu thị.

Lúc này, Mặc gia, Tạ gia và Phương gia đều có nơi nương thân của mình.

Chỉ còn lại Hà gia và Lý gia.

Hiện tại hai nhà không chỉ căm hận Mặc gia nữa, kể cả Tạ gia và Phương gia cũng thù hận...

Chu Lão Bát làm việc rất nhanh, cầm bạc của mấy người cho mướn phòng xong, các tẩu tẩu bèn ba chân bốn cẳng khiêng Mặc Cửu Diệp vào trong.

Không thể không nói, những quan sai này đúng là biết nhổ lông cừu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp