Lưu Đày Thần Y Tiểu Kiều Thê Cứu Cả Nhà Phủ Quốc Công

Chương 40


1 tháng

trướctiếp

Trong lúc Hách Tri Nhiễm còn đang nghiêm túc bắt mạch cho hắn, hắn thốt lên một tiếng rên rỉ yếu ớt.

Bành Vượng lần nữa chỉ vào Mặc Cửu Diệp nói: "Ngươi xem, có phải hắn thật sự tỉnh rồi không?"

Hách Tri Nhiễm thu hồi tay bắt mạch, làm bộ ra vẻ mừng rỡ nói: "Đúng vậy, phu quân tỉnh rồi."

Đám nữ quyến Mặc lão phu nhân nghe thế, cũng toàn bộ vây lại, trong mắt hiện lên vẻ quan tâm không giống giả bộ.

Có thể nói, diễn xuất của bọn họ tuyệt đối qua ải.

Hách Tri Nhiễm lấy túi nước bên hông ra.

"Phu quân, chàng cảm thấy thân thể như thế nào, uống chút nước làm ướt cổ họng trước."

Mặc Cửu Diệp cũng hết sức phối hợp, khó khăn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, xuôi theo sức của Hách Tri Nhiễm uống hai ngụm nước.

Bành Vượng còn tốt bụng nhắc nhở: "Hiện tại thân thể hắn yếu, không thích hợp ăn màn thầu khô cằn, cho hắn uống nhiều nước làm ướt cổ họng là tốt nhất."

Tuy nói là nhắc nhở, nhưng giọng điệu vẫn mất kiên nhẫn như xưa.

Người Mặc gia cũng không so đo thái độ của Bành Vượng, xôn xao gật đầu đáp lời, nói tạm thời khoan không cho Mặc Cửu Diệp ăn đồ.

Tuy Mặc Cửu Diệp đã tỉnh, nhưng vẫn phải giữ tư thế nằm sấp trên xe như ban đầu, Bành Vượng thấy xử lý xong rồi, bèn dặn dò tiếp tục lên đường.

Thời tiết tháng tám, bởi quá lâu không có mưa, mặt trời to như thế thiêu đốt mặt đất, mọi người đi đường nóng đến nỗi có cảm giác không thở nổi.

Trong đội ngũ, các phạm nhân liên tục kêu rên. Thậm chí có người thật sự không chịu nổi nữa, quỳ xuống dập đầu với quan sai, thỉnh cầu có thể tìm một nơi râm mát nghỉ ngơi một lát.

Người Mặc gia cũng vậy, mặt đều nóng tới mức đỏ bừng.

Thấy tình trạng của mọi người, Hách Tri Nhiễm hơi lo lắng.

Cứ tiếp tục như vậy, khó đảm bảo sẽ không có người bị cảm nắng.

Trong lúc nàng đang cân nhắc làm sao để phòng ngừa, bỗng nhiên nghe thấy phía sau đội ngũ có người khóc lóc.

"Quan gia, xin người tìm một đại phu giúp hài tử đi, hài tử là vô tội mà..."

Hách Tri Nhiễm nhìn về phía đó, thấy giọng nói phát ra từ đội ngũ Tạ gia.

Nhị tẩu cũng đã phát hiện điểm này, co chân lên lập tức chạy đi.

Hách Tri Nhiễm nghĩ đến Tạ gia là nương gia của Nhị tẩu, cảm thấy mình không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu.

Thế là nàng theo sát phía sau Nhị tẩu định xem xét một phen.

Lúc này toàn bộ người Tạ gia vây quanh Tạ Lâm lau nước mắt.

Tạ Lâm được ôm trong vòng tay của một phụ nhân trẻ tuổi, những người khác thì ở đó tuyệt vọng gọi tên cậu ta.

"Đại ca, Lâm Nhi bị sao vậy?" Nhị tẩu đẩy đám người ra chen vào, lo lắng hỏi.

Khóe mắt Tạ Siêu đỏ hoe.

"Sáng nay Lâm Nhi vẫn khỏe mạnh mà, đi được một lát thì không ổn nữa."

Sau khi Nhị tẩu hoảng hốt một hồi, vội vàng nói: "Cửu đệ muội nhà ta biết y thuật, ta đi mời người tới đây."

"Nhị tẩu, ta ở đây, ta xem thử hài tử trước." Hách Tri Nhiễm nói xong, đi đến trước mặt Tạ Lâm.

Tuy Tạ gia đã nghe giải thích Tạ Phương, nhưng vẫn chưa nguôi ngoai với Mặc gia.

Cũng bởi vậy, khi bọn họ phát hiện tình hình của Tạ Lâm không tốt, không có lập tức đi mời Hách Tri Nhiễm về xem.

Lúc này, người ta chủ động tới, người Tạ gia lại lo lắng tính mạng của Tạ Lâm, thoáng chốc trong lòng trở nên rối rắm.

Nhưng bọn họ theo bản năng đều không có đi ngăn cản Hách Tri Nhiễm.

Tạ Lâm đã hôn mê, sắc mặt ửng hồng, tứ chi nóng rực, đây rõ ràng là triệu chứng bị cảm nắng.

Hơn nữa với tình trạng trước mắt của Tạ Lâm, triệu chứng của hài tử này không nhẹ, nếu không thể kịp thời cứu chữa, rất có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng.

Thấy Hách Tri Nhiễm kiểm tra xong xuôi, Nhị tẩu kéo nàng lại hỏi: "Cửu đệ muội, tình hình của Lâm Nhi như thế nào?"

“Nhị tẩu, hài tử này là bị cảm nắng.” Hách Tri Nhiễm nói xong, đã đi ra ngoài đám người.

Thấy Hách Tri Nhiễm rời đi, người Tạ gia đều sốt ruột, đây là niềm hy vọng duy nhất có thể cứu sống Lâm Nhi.

Lão gia chủ Tạ Thiên Hải là người đầu tiên buông tư thái xuống, chủ động đuối theo.

“Phu nhân xin dừng bước, cầu xin người hãy cứu tính mạng của tôn nhi ta.”

Hách Tri Nhiễm không ngừng bước chân.

"Tình trạng của tôn tử ngươi vô cùng nguy hiểm, chắc chắn phải kịp thời cứu chữa, người là muốn làm chậm trễ thời gian ta lấy thuốc sao?"

Nghe vậy, Tạ Thiên Hải biết mình đã hiểu lầm người ta.

"Được được được, làm phiền phu nhân rồi."

Mặc dù đã biết dụng ý của Hách Tri Nhiễm, Tạ Thiên Hải vẫn đi theo phía sau nàng, dường như muốn bày tỏ điều gì đó, trong chốc lát lại không biết bắt đầu từ đâu.

Hách Tri Nhiễm biết ông ta đang đi theo mình.

"Chúng ta đều là phạm nhân lưu đày, xét theo vai vế của Nhị tẩu, người cũng là trưởng bối của ta, sau này gọi ta là Hách thị hoặc họ tên Hách Tri Nhiễm là được."

Gì mà phu nhân hay không phu nhân, nàng cảm thấy không cần thiết, chi bằng đơn giản xưng hô nghe vào thoải mái.

"Được, sau này ta gọi người là Hách thị."

Trong lúc hai người nói chuyện, Hách Tri Nhiễm đã đi tới gần đội ngũ Mặc gia.

Trong số thảo dược hái được vào ngày hôm qua có vài loại là có thể trị liệu cảm nắng, phân chia cho mấy tẩu tẩu quản lý.

Hoàn toàn không làm lỡ thời gian, Hách Tri Nhiễm tới chỗ các tẩu tẩu lấy thảo dược cần thiết, sau đó nhìn sang Tạ Thiên Hải.

“Tạ thúc thúc, nếu muốn nấu thuốc, vẫn phải nói chuyện với các quan gia.”

Bọn họ căn bản không có bất kỳ dụng cụ nào, hơn nữa quan sai có bằng lòng dừng lại cho bọn họ nấu thuốc hay không, những việc này đều phải thương lượng thật tốt với người ta.

"Được, giờ ta đi thương lượng với quan gia."

Bành Vượng cách đó không xa, nghe thấy rõ ràng cuộc đối thoại của hai người.

Giờ phút này hắn ta cũng nóng muốn chết, hơn nữa vì trúng độc rắn, năng lực chịu nhiệt của thân thể cực kém.

Bành Vượng thấy Tạ Thiên Hải đã xoay người định đi hỏi thủ hạ, hắn ta tức khắc lên tiếng.

"Phía trước có con sông nhỏ, cây cối bên cạnh có thể che bóng, tạm thời ở đó nghỉ ngơi một lát."

Nghe Bành Vượng nói xong, Tạ Thiên Hải cảm tạ đối phương một phen.

Lần nữa đi ra ngoài tầm cỡ thời gian một nén nhang, quả nhiên nhìn thấy một con sông nhỏ ở phía trước.

Các quan sai sắp xếp xong phạm nhân lưu đày tự mình nghỉ ngơi, bản thân cũng tìm kiếm nơi bóng râm dự tính tránh thời tiết nóng.

Hách Tri Nhiễm mượn một cái nồi từ chỗ Chu Lão Bát, Nhị tẩu chủ động đi nấu thuốc cho điệt tử.

Để phòng ngừa người nhà bị cảm nắng, Hách Tri Nhiễm cố tình bảo Nhị tẩu nấu một nồi thảo dược lớn, ngoài cho Tạ Lâm uống ra, còn phải cho người nhà uống một ít để có tác dụng phòng ngừa.

Khi Hách Tri Nhiễm vừa kiểm tra giúp Tạ Lâm, đã có thể xác định hài tử kia bị cảm nắng cấp tính, hơn nữa hài tử đã hôn mê, chỉ dựa vào mấy thảo dược này, e rằng hiệu quả sẽ không tốt lắm.

Thế là nàng nhân lúc Nhị tẩu không chú ý, lặng lẽ lấy một ít Hoắc hương chính khí thủy từ không gian bỏ vào.

Hách Tri Nhiễm sắp xếp xong việc nấu thuốc, cuối cùng cũng thoải mái hơn.

Nhìn con sông nhỏ trong veo bên cạnh, dưới đó còn có cá bơi tới bơi lui.

Hách Tri Nhiễm tùy ý tìm cành cây thô to trên mặt đất, sau đó đi tới trước mặt Chu Lão Bát.

"Chu quan gia, có thể mượn bội đao của người dùng một hồi không?" Trong không gian của nàng d.a.o phay d.a.o găm gì đó đều có, chỉ là trước mặt nhiều người như vậy không cách nào công khai lấy ra, cũng chỉ có thể xin quan sai giúp đỡ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp