Lưu Đày Thần Y Tiểu Kiều Thê Cứu Cả Nhà Phủ Quốc Công

Chương 31


1 tháng

trướctiếp

Hách Tri Nhiễm nhìn một đám nam nhân do dự không dám quyết, cũng có chút không kiên nhẫn.

"Cho các ngươi thời gian một nén nhang bàn bạc, nếu qua mất thời gian này, ta cũng hết cách xoay chuyển."

Nàng nói xong bèn quay người rời đi.

Thấy Hách Tri Nhiễm muốn rời khỏi, Chu Lão Bát gọi nàng lại.

"Ngươi về trị liệu cho chỉ huy, có hậu quả gì để ta gánh chịu."

Những quan sai khác đồng loạt nhìn về phía Chu Lão Bát, trên mặt đều có phần nhẹ nhõm.

Trong lòng bọn họ cũng biết rõ, tình trạng của Bành Vượng vô cùng không tốt, nếu không cho Hách Tri Nhiễm trị liệu, cũng chỉ có thể chờ chết.

Chẳng qua là ai cũng không muốn làm người ra mặt này.

Nếu có người bằng lòng ra mặt quyết định, bọn họ đều ăn ý không có phản đối.

Hách Tri Nhiễm nhìn hoàn cảnh xung quanh, ngoài một số cây cối thô chắc ra, hầu như không có vật gì che chắn.

May mắn là lúc này trời cũng đã hơi tối, chỉ cần khi nàng thao tác cảnh giác tí, thì sẽ không bị người khác phát hiện.

"Các ngươi khiêng người đến phía sau cây to nhất kia."

Đám quan sai nóng lòng cứu người không nói hai lời, khiêng Bành Vượng tới vị trí mà Hách Tri Nhiễm chỉ định.

:Được rồi, các ngươi đều xoay người lại, đi ra ngoài ba mươi bước."

Hách Tri Nhiễm không quay đầu lại, nói bằng giọng điệu mệnh lệnh.

Đưa tai nghe tiếng bước chân lùi về phía sau càng ngày càng nhỏ, cho đến khi dừng lại, nàng mới bắt đầu quan sát bốn phía. Khi xác định không ai có thể nhìn thấy mình, nàng nhanh chóng lấy huyết thanh và các loại vật phẩm ống tiêm từ không gian ra.

Hách Tri Nhiễm nhìn huyết thanh trong tay, ít nhiều có phần đau lòng.

Đây là huyết thanh hàm lượng cao phiên bản số lượng có hạn mới nhất được nghiên cứu ra, bởi chiết xuất vật liệu quá mức quý báu hiếm có, cho tới mức hình thành một cục diện có tiền cũng không mua được.

Hách Tri Nhiễm cũng là ngẫu nhiên có được mấy lọ huyết thanh hàm lượng cao này, vẫn luôn cất giữ trong tủ lạnh của phòng y tế, không nỡ bán đi.

Chỉ có thể nói Bành Vượng may mắn, nếu không phải gặp được nàng, chắc chắn đã mất mạng nhỏ.

Nếu không phải không gian có chức năng tái sinh, Hách Tri Nhiễm thật sự không nỡ cho Bành Vượng sử dụng.

Hiệu quả tiêm tĩnh mạch huyết thanh sẽ tốt hơn, nhưng tình hình trước mắt cũng không cho phép Hách Tri Nhiễm thao tác như thế, chỉ đành lựa chọn tiêm thịt bắp.

Nhờ cây to che chắn, Hách Tri Nhiễm pha trộn huyết thanh và nước muối theo tỷ lệ, sau đó vén ống tay áo của Bành Vượng lên, khử trùng, châm kim, đẩy thuốc, rút kim, động tác gần như liền mạch lưu loát.

Hách Tri Nhiễm cất bao bì và ống tiêm còn lại vào không gian, quan sát kỹ càng hơi thở của Bành Vượng.

Khoảng chừng năm phút sau, triệu chứng của Bành Vượng đã giảm bớt rất nhiều.

Sắc mặt vốn hơi xanh tím vì hô hấp khó khăn bị ngộp của hắn ta dần dần hoãn lại, hơi thở cũng trở nên thông thoáng khá nhiều.

Ước chừng thêm một hai tiếng đồng hồ nữa, thì người có thể tỉnh lại.

Sau khi Hách Tri Nhiễm tiêm huyết thanh cho Bành Vượng, không có hấp tấp rời đi, dự tính quan sát thêm một lát, tình hình hoàn toàn ổn định rồi hãy nói.

Bên nàng không vội, những quan sai chờ đợi lại sốt ruột đến nỗi nhảy dựng.

Cuối cùng Trương Thanh vẫn không nhịn được, lớn tiếng hỏi han: "Hách thị, rốt cuộc tình hình của chỉ huy bọn ta như thế nào rồi?"

Kiếp trước Hách Tri Nhiễm làm bác sĩ, ghét nhất hai loại người nhà bệnh nhân.

Một loại là chất vấn nàng, loại còn lại chính là sốt ruột thúc giục.

Trương Thanh chiếm hết hai điểm này.

"Âm ï gì chứ, không tin được ta thì đi tìm đại phu khác."

Tính cách của Hách Tri Nhiễm ở đây, cho dù những người đó là quan sai cũng không được.

Tính tình Trương Thanh cũng nóng nảy, đặc biệt còn là bị phạm nhân lưu đày dưới tay mình quát mắng, rút roi đeo bên hông ra theo thói quen.

Chu Lão Bát thấy thế vội vàng ngăn cản hắn ta.

"Chớ nóng nảy."

Chu Thanh không phục, muốn vòng qua Chu Lão Bát tiếp tục đi dạy dỗ Hách Tri Nhiễm.

Mặc Cửu Diệp nằm sấp trên xe ván gỗ, đưa mắt nhìn tất cả từ phía xa.

Hắn thấy Trương Thanh có dấu hiệu động tay, đã chuẩn bị sẵn sàng đứng dậy đi cứu người.

Mặc dù như thế nào, thê tử của Mặc Cửu Diệp hắn còn không cho phép người khác ăn hiếp.

Các nữ quyến Mặc gia cũng vậy, từ khi Hách Tri Nhiễm đi giải độc rắn cho Bành Vượng, bọn họ chưa hề cảm thấy yên lòng.

Thậm chí còn phớt lờ cảm giác đói bụng.

Mặc lão phu nhân tinh mắt phát hiện, vùng n.g.ự.c và lưng của Mặc Cửu Diệp nhấp nhô dữ dội, bèn đoán được ý nghĩ của nhi tử.

Vì không ảnh hưởng đến đại cuộc, Mặc lão phu nhân ngồi bên cạnh xe ván gỗ nhỏ giọng dặn dò.

"Đừng nóng vội."

Mặc Cửu Diệp làm sao có thể không vội?

Mặc cho mình có tình cảm với Hách Tri Nhiễm hay không, hắn là nam nhân duy nhất của Mặc gia, ngay cả nữ nhân trong nhà cũng không bảo vệ được, thay vì sống tạm bợ như vậy, chỉ bằng đi chết.

Nhưng vì không để mẫu thân lo lắng, hắn vẫn cố nén xúc động trong lòng không có đứng dậy.

Đúng lúc này, Hách Tri Nhiễm đã đứng lên từ sau thân cây, đi về phía quan sai.

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của nàng, dường như không hề sợ roi của Trương Thanh.

Chu Lão Bát kéo lấy một cánh tay của Trương Thanh, không cho hắn ta hành động, sau đó hỏi Hách Tri Nhiễm.

“Chỉ huy của bọn ta sao rồi?”

Vừa rồi trong lúc Hách Tri Nhiễm tiếp xúc với những quan sai này đã quan sát một phen, Trương Thanh là người tính tình nóng nảy, một lời không hợp bèn muốn động tay.

Có thể lý giải thành hắn ta chính là một người đầu óc đơn giản tứ chi phát triển.

Còn Chu Lão Bát thì hoàn toàn ngược lại, hắn ta gặp chuyện chín chắn có chừng mực, là một người có tính toán.

Bởi vậy, nàng bỏ mặc ánh mắt trừng to của Trương Thanh, trực tiếp trao đổi với Chu Lão Bát.

"Yên lòng, hắn ta không c.h.ế.t được."

Không đợi Chu Lão Bát mở miệng, Trương Thanh dùng sức hất tay hắn ta ra, chạy ra phía sau cây.

"Hách thị, nếu ngươi dám nói dối, xem lão tử không đánh c.h.ế.t ngươi."

Hách Tri Nhiễm không thèm nhìn hắn ta, khoanh hai tay trước n.g.ự.c đứng tại chỗ cũ.

Quả nhiên Chu Lão Bát lý trí hơn Trương Thanh rất nhiều, không có lập tức đi thăm Bành Vượng, mà là hỏi Hách Tri Nhiễm.

"Ngươi xác định độc của chỉ huy đã giải chứ?"

"Ta xác định, hơn nữa ta còn có thể nói một cách chính xác với ngươi, trong vòng một canh giờ thì hắn ta sẽ tỉnh lại."

Chu Lão Bát thấy dáng vẻ ung dung bình thản khi Hách Tri Nhiễm nói chuyện, có thể xác định nàng không nói dối.

"Được, chỉ cần chỉ huy tỉnh lại, nhất định sẽ không bạc đãi ngươi."

Hách Tri Nhiễm bận rộn lâu như vậy, chính là chờ câu nói này, thế nhưng lý trí nói cho nàng biết, trước khi Bành Vượng tỉnh lại, những người khác nói cũng không nhất định giữ lời.

"Được rồi, các ngươi đi chăm sóc Bành quan gia đi, ta vừa khát vừa mệt lại buồn ngủ, đi về nghỉ ngơi đây."

Hách Tri Nhiễm nói xong thì đi về phía người Mặc gia.

Chu Lão Bát không nói gì, tuy nhiên trong lòng đã có so đo.

Hách Tri Nhiễm vừa đi ra ngoài vài bước, toàn bộ nữ quyến Mặc gia nghênh đón.

"Cửu đệ muội, mau về nghỉ ngơi nào." Ngũ tẩu Triệu Giai Giai vội đỡ lấy nàng.

Đừng nói Hách Tri Nhiễm một mực bận rộn cứu người, những người ngay cả vị trí cũng không nhúc nhích thế nào như bọn họ, đều cảm thấy mệt mỏi muốn c.h.ế.t mất.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp