Lưu Đày Thần Y Tiểu Kiều Thê Cứu Cả Nhà Phủ Quốc Công

Chương 3


1 tháng

trướctiếp

Bây giờ nàng cần yên lặng, chỉ có yên tĩnh, nàng mới có thể yên lòng suy xét bước tiếp theo phải làm sao.

Mượn ánh sáng của nến đỏ, có thể nhìn thấy cả phòng tân hôn rực rỡ muôn màu, chỉ đáng tiếc, nàng không có năng lực mang những thứ này đi.

Nếu như vậy, nàng chỉ có thể đặt mục tiêu lên ngân phiếu thuận tiện mang theo nhất.

Nàng không biết hiện nay phủ Hộ Quốc Công có bao nhiêu ngân phiếu, trong của hồi môn của cha mẹ nguyên chủ cho nàng, lại có để hai ngàn lượng ngân phiếu.

Hách Tri Nhiễm nghĩ tới đây, vội vàng đứng dậy, khoác một bộ y phục đi ra khỏi phòng.

Xảo Ngọc vội vàng nghênh đón: "Đại tiểu thư có dặn dò gì."

Hách Tri Nhiễm xua tay: "Không gì, ta không ngủ được, đi xem thử của hồi môn, ngươi không cần đi theo."

Xảo Ngọc từ nhỏ đã bắt đầu hầu hạ Hách Tri Nhiễm, vô cùng hiểu rõ tính tình nói một không hai của vị đại tiểu thư này, thấy nàng không cho mình đi theo, tức khắc đáp một tiếng ngoan ngoãn ở lại chỗ cũ.

Hôm nay vừa mới khiêng của hồi môn vào phủ Hộ Quốc Công, còn chưa kịp cất lên, lúc này toàn bộ để bên trong nhĩ phòng.

Hách Tri Nhiễm trực tiếp mở cái rương đựng ngân phiếu, lấy một xấp ngân phiếu từ trong đó ra, kiểm tra một phen, không nhiều không ít vừa vặn hai ngàn lượng.

Hách Tri Nhiễm cầm ngân phiếu trong tay, ý nghĩ đầu tiên của nàng chính là, lúc tịch biên, nhất định sẽ có người lục soát, giấu những ngân phiếu này ở đâu mới không bị người ta tìm thấy?

Nếu nàng cũng giống như những nữ xuyên không trong tiểu thuyết, sở hữu một không gian thì tốt rồi, cất ngân phiếu vào trong không gian, an toàn không gì bằng, chỉ đáng tiếc...

Trong lúc nàng oán giận đại thần xuyên không không công bằng, bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.

Nàng hết sức quen thuộc với cảnh tượng trước mắt, nơi này lại là phòng y tế của nàng.

Chẳng lẽ, nàng chưa chết?

Chẳng mấy chốc thì Hách Tri Nhiễm đã bị sự thật vô tình đánh bại.

Nàng thử đẩy cửa phòng y tế ra, nhưng cánh cửa kia giống như trang trí, căn bản không có bất kỳ phản ứng gì, thậm chí ngay cả khe hở cũng không nhìn thấy.

Cửa sổ cũng y chang, cứ như đã bị hàn chất...

Chỉ chốc lát thì Hách Tri Nhiễm đã sắp xếp lại suy nghĩ, nàng quả thực đã xuyên không, phòng y tế này chính là cái gọi là ngón tay vàng xuyên không.

Để nhanh chóng nắm bắt được thao tác của không gian này, Hách Tri Nhiễm nhẹ giọng thốt lên một câu: "Ra ngoài."

Quả nhiên, thân thể của nàng lập tức lần nữa xuất hiện trong nhĩ phòng cất giữ của hồi môn.

Nàng cầm một cái rương lên trước, ý niệm khẽ động, cả người và cái rương xuất hiện trong không gian, có thể chứng tỏ, không gian này là cho phép vật ngoài tiến vào.

Hách Tri Nhiễm đặt cái rương xuống, lần nữa rời khỏi không gian, lại thử dùng ý niệm đưa mấy rương của hồi môn đó vào không gian.

Thí nghiệm chứng minh, phương pháp này cũng có tác dụng, chỉ cần trong đầu nàng nghĩ cất thứ gì vào không gian, thì vật kia sẽ nhanh chóng biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện bên trong không gian.

Không gian trong phòng y tế cũng không lớn lắm, sau khi Hách Tri Nhiễm bỏ toàn bộ rương của hồi môn vào, khoảng đất trống đã bị chiếm hết một nửa.

Nhìn không gian có chút nhỏ hẹp, Hách Tri Nhiễm chỉ đành thử sử dụng ý niệm thao tác, để tất cả rương xếp chồng lại ở vị trí dựa sát tường.

Thao tác này một lần nữa chứng minh một việc, không gian này còn khá nhân tính hóa, không cần nàng tốn nhiều hơi sức hơn để động tay di chuyển vật phẩm, mọi thứ chỉ cần ý niệm của nàng là được.

Hách Tri Nhiễm hiểu rõ phương thức sử dụng không gian, nàng cũng không tiếp tục ở lại nhĩ phòng, mà là quay về phòng tân hôn.

Tuy nàng đã có không gian, nhưng trước khi hạ chỉ lưu đày, nàng chắc chắn phải lập ra một kế hoạch hợp lý, để tiện mang theo nhiều vật tư hơn.

Hách Tri Nhiễm ngồi trên giường ngẫm nghĩ.

Nếu như trong lịch sử ghi chép không sai, Mặc Cửu Diệp bị gọi đi hoàng cung, là sáng sớm bị người khác khiêng về.

Nghe nói lúc bấy giờ người đã hôn mê, bị đánh đến nỗi chỉ còn lại một hơi thở.

Mặc Cửu Diệp trở về phủ chưa tới một canh giờ, thì hoàng thượng phái binh bao vây phủ Hộ Quốc Công, đồng thời hạ thánh chỉ tịch biên lưu đày.

Hách Tri Nhiễm nhìn đồng hồ treo tường trong không gian, đã hiển thị mười giờ tối.

Nói cách khác, cùng lắm còn có mười tiếng đồng hồ thì truyền đạt thánh chỉ.

Hách Tri Nhiễm dự tính tận dụng tối đa thời gian còn lại.

Có ý nghĩ, nàng lách mình tiến vào không gian, lục lọi hết một vòng, tìm thấy một bộ đồ lính thường xuyên mặc để đi làm nhiệm vụ ở kiếp trước trong tủ quần áo tạm thời.

Hách Tri Nhiễm thay xong quân phục, búi tóc gọn gàng thành một củ tỏi đơn giản, đeo dây thép móng sắt leo tường, né tránh khỏi tâm mắt của nha hoàn ra khỏi sân.

Vì quan sát địa hình trong phủ Hộ Quốc Công, Hách Tri Nhiễm linh hoạt trèo lên một gốc cây to thô chắc.

Hách Tri Nhiễm đứng trên cây to nhìn xung quanh, nàng có thể kết luận bước đầu, viện lạc của nàng hơi nghiêng về phía tây, muốn đi đến nơi viện lạc tương đối dày đặc, cần đi sang phía đông.

Nhưng nàng không làm như thế.

Theo hoàn cảnh trên phân tích, những viện tử phía đông hẳn đều là nơi ở của các vị tẩu tẩu và bà bà, mặc dù chỗ bọn họ có tí tài vật, cũng đều là một số của cải riêng.

Tuy nhiên, đối với tình hình cấp bách trước mắt, thay vì vơ vét từng viện như tên trộm, chỉ bằng tìm được khố phòng dễ dàng hơn.

Hách Tri Nhiễm đưa ra quyết định bèn mò mẫm tiến về phía tây.

Không hổ danh là phủ Hộ Quốc Công, thủ vệ có thể nói là hết sức nghiêm ngặt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp