Lưu Đày Thần Y Tiểu Kiều Thê Cứu Cả Nhà Phủ Quốc Công

Chương 16


1 tháng

trướctiếp

Chẳng mấy chốc, hạ nhân một lần nữa đưa bữa sáng chuẩn bị xong sang đây.

Sau khi Hách Tri Nhiễm kiểm tra một phen xác định không có vấn đề gì, mọi người mới bắt đầu động đũa.

Tuy nhiên, bầu không khí của bữa cơm này hơi lạ.

Trông mọi người đều ủ rũ, giống như đang ăn bữa cơm cuối cùng của cuộc đời.

Hách Tri Nhiễm cũng không nói gì, nhanh chóng ăn một chén cháo, sau đó đứng dậy.

"Mẫu thân, con bưng một ít đồ ăn về cho phu quân."

Hiện tại nàng có chút nóng lòng gặp Mặc Cửu Diệp, dù sao vẫn chưa biết người phía sau sai khiến Lưu bà tử hạ độc là ai.

Có lẽ, có thể tìm được đáp án ở chỗ Mặc Cửu Diệp.

Nàng về tới phòng tân hôn, Mặc Cửu Diệp đã giữ tư thế ban đầu nằm sấp ở đó.

Hắn thấy Hách Tri Nhiễm trở về, hỏi han: "Bên ngoài có động tĩnh gì không?"

Hách Tri Nhiễm để thức ăn lên bàn cách đầu giường không xa.

"Bên ngoài không có động tĩnh gì, nhưng có người đầu độc ở giếng nước trong viện tử của mẫu thân, may mắn ta phát hiện kịp thời , bằng không, tính mạng của mọi người trong phủ đều phải toang mất."

Nghe vậy, Mặc Cửu Diệp mặc kệ tình hình vết thương, thoáng chốc ngồi dậy.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hách Tri Nhiễm biết Mặc Cửu Diệp sốt ruột, kể lại toàn bộ sự việc và suy đoán của mình.

"Chàng có thể nghĩ đến là người nào sai khiến Lưu bà tử hạ độc không?"

Mặc Cửu Diệp nhíu mày, trong ánh mắt thỉnh thoảng toát ra vẻ tàn nhẫn. Mặc dù hắn không nói lời nào, Hách Tri Nhiễm vẫn có thể từ vẻ mặt của hắn nhìn ra được, trong lòng Mặc Cửu Diệp tuyệt đối có đối tượng nghi ngờ.

Trước giờ Hách Tri Nhiễm đều không phải kiểu người nhiều chuyện, đồng thời cũng cân nhắc lúc này Mặc Cửu Diệp chưa phải hoàn toàn tin tưởng mình.

Nếu như vậy, nàng cũng không định tự đi tìm mất mặt.

Chỉ cần trong lòng hắn hiểu rõ, chắc chắn sẽ làm tốt phòng bị từ sớm.

Trong phòng yên lặng hồi lâu, Hách Tri Nhiễm chỉ vào bữa sáng trên bàn nhắc nhở: "Đồ ăn nguội rồi, nhân lúc người của hoàng thượng vẫn chưa tới, chàng mau ăn một ít"

Nói đến người của hoàng thượng, Mặc Cửu Diệp nhìn ra ngoài phòng.

"Đã sắp giờ Thìn rồi."

Hách Tri Nhiễm cũng rất kỳ lạ, nếu như không nhớ lầm lịch sử, hoàng thượng phái người vây đánh phủ Hộ Quốc Công chính là lúc dậy sớm.

"Chẳng lẽ là bởi chuyện quốc khố bị mất trộm mà chậm trễ?" Nàng trực tiếp nói ra suy đoán của mình.

Mặc Cửu Diệp cũng không phủ nhận.

"Quốc khố mất trộm lại bị phóng hỏa, đây không phải chuyện nhỏ, chắc hẳn giờ phút này hoàng thượng đã sứt đầu mẻ trán, không để ý tới ta nữa."

Hắn vừa dứt lời, lập tức có hạ nhân đến bẩm báo, nói là có người cầu kiến Quốc Công phu nhân.

Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp nhìn nhau, hai người đều không nghĩ ra, ai lại tới cầu kiến người ta vào ngày thứ hai tân hôn.

Huống hồ, nguyên chủ rất ít qua lại với người ngoài, trong phút chốc Hách Tri Nhiễm không nghĩ ra người tới sẽ là ai.

Gặp hay không gặp, Mặc Cửu Diệp không có quyết định giúp nàng , mà là cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Dễ nhận thấy, hắn giao quyền quyết định này cho Hách Tri Nhiễm.

Hách Tri Nhiễm đứng lên: "Ta ra ngoài xem thử."

Người tới cũng không có đi cửa chính của phủ Quốc Công, mà là cửa nhỏ ra vào ở hậu viện của bọn nô bộc.

Hách Tri Nhiễm được người dẫn tới hậu viện, người tới ăn mặc như gia đinh, nhìn rất quen mắt, chỉ là bỗng chốc nàng không nhớ ra là ai.

Gia đinh nhìn thấy Hách Tri Nhiễm, vội vàng cung kính hành lễ: "Đại tiểu thư, là lão gia phái ta tới tìm người."

Hách Tri Nhiễm nhìn vẻ ngoài của người đó, cẩn thận tìm tòi trong trí nhớ, xác định người này là tùy tùng của người cha hời kia.

"Sao ngươi lại tới đây?"

"Đại tiểu thư, tiểu nhân có chuyện quan trọng bẩm báo." Cùng lúc hắn ta nói chuyện, còn không quên liếc nhìn người dẫn đường cho Hách Tri Nhiễm.

Hách Tri Nhiễm tức khắc sai người đó đi nơi khác.

"Rốt cuộc là chuyện gì?" Thật ra, nàng ít nhiều đã đoán ra đại khái, chẳng qua là muốn nghe chính miệng người này chứng thực mà thôi.

Tùy tùng nhỏ giọng nói: "Đại tiểu thư, lão gia bảo ta thông báo cho người, hoàng thượng sắp phái người đến tịch biên phủ Quốc Công, kêu người chuẩn bị sẵn sàng."

Quả nhiên như thế.

"Cha ta có nói, khi nào người của hoàng thượng đến không?" "Tiểu nhân không biết điều này, lão gia còn bảo ta chuyển lời cho đại tiểu thư, người là nữ nhi của Hách gia, không thể làm chuyện thất tín bội nghĩa, mặc cho phủ Hộ Quốc Công gặp phải chuyện gì, người cũng không được rời đi."

Đối với lời dặn dò này, Hách Tri Nhiễm căn bản không để trong lòng, nàng vốn cũng không có dự tính rời khỏi Mặc gia.

Nếu không hỏi được tin tức gì hữu dụng từ chỗ hắn ta, Hách Tri Nhiễm bèn xua tay bảo hắn ta rời đi.

Chính tai nàng nghe thấy tin tức này, còn chân thật hơn biết được trong lịch sử nhiều.

Hách Tri Nhiễm không hề dám chậm trễ một phút giây nào, chạy nhanh về phòng tân hôn.

Không đợi Mặc Cửu Diệp hỏi, nàng kể lại tin tức do người sai vặt đưa đến.

Trên mặt Mặc Cửu Diệp không nhìn ra vui mừng tức giận, một hồi lâu mới lạnh lùng nói một câu: "Điều nên đến thì sớm muộn cũng sẽ tới."

Tuy Mặc Cửu Diệp không biểu hiện ra bất kỳ cảm xúc nào, nhưng Hách Tri Nhiễm vẫn có thể từ trong giọng điệu của hắn nghe ra được, hắn nản chí ngã lòng như thế nào.

"Chàng hãy nhìn thoáng tí, chỉ cần chúng ta cố gắng sống sót, tin rằng sớm muộn cũng có ngày cất đầu dậy."

"Hô hô... Ta đường đường nam nhi tám thước, lại phải cả nhà nữ quyến đi theo ta chịu liên lụy, còn nói ngày cất đầu dậy gì chứ." Mặc Cửu Diệp lạnh lùng châm biếm nói.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp