Thợ sơn, đây là lần đầu tiên cảnh sát có thông tin về hung thủ, đúng là thu hoạch lớn, mười năm trước khi cảnh sát dự đoán nghề nghiệp của hung thủ xăm mình, hoàn toàn không xem xét đến nghề thợ sơn, bởi vì trong nhà của người chết đều không có sửa chữa, hàng xóm của họ cũng không có, cho nên đương nhiên họ sẽ không nghĩ đến phương diện thợ sơn.
Mà bây giờ, có nghề nghiệp, còn biết nơi hắn làm việc và sinh sống, muốn tìm một người như vậy thì dễ hơn nhiều, tiếp theo là việc của bọn Cao Lăng Trần, Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập không giúp được gì nữa, vì vậy họ bắt taxi về nhà.
Vào buổi tối cùng ngày, trước khi đi ngủ, Mộ Thập ở trong phòng của mình nhận được một tin nhắn từ Cao Lăng Trần, gồm một bức ảnh và một cái tên.
Người đàn ông trong bức ảnh khoảng 40 tuổi, làn da ngăm đen, trông bình thường, điều duy nhất thu hút sự chú ý của mọi người là một đôi mắt sắc bén, nhìn thẳng về phía trước.
Mộc Thập biết đây là hung thủ xăm hình hiện đã được cảnh sát xác nhận, Trương Học Mân, là tên của hắn.
Cao Lăng Trần còn chưa gọi cho cô, điều đó có nghĩa là họ vừa xác nhận tên của hắn và đang tìm kiếm nơi ở của hắn. Mộc Thập lấy điện thoại ra, lật người rời giường, mặc áo khoác vào, đi ra cửa.
Lúc này, có lẽ Nguyễn Ngôn Hi còn chưa ngủ, vì vậy cô mở cửa đi ra ngoài, đi sang phòng bên cạnh, gõ cửa, mở cửa bước vào.
Nguyễn Ngôn Hi đang mặc đồ ngủ ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, hai mắt nhắm lại, như thể đã ngủ thiếp đi trên ghế. Tất nhiên, nếu bỏ qua sợi dây thừng buộc quanh người anh và người đàn ông đứng phía sau anh.
Đôi mắt sắc bén kia nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn Mộc Thập, một tay đang chống lên lưng ghế, tay kia cầm dao kề vào cổ Nguyễn Ngôn Hi, như thể đang đợi cô.
Mộc Thập tiến lên vài bước, vẫn dừng lại ở một khoảng cách nhất định, gọi tên hắn: “Trương Học Mân.”
Dường như Trương Học Mân không ngạc nhiên khi Mộc Thập biết tên mình, nâng cằm ra lệnh cho cô, giọng nói lạnh lùng trầm thấp, “Tắt điện thoại, đặt xuống đất rồi ném qua đây.”
Mộc Thập làm theo, bởi vì bây giờ tính mạng của Nguyễn Ngôn Hi đã nằm trong tay hắn, cô không cần phải kháng cự. Cô chĩa màn hình vào hắn, cho hắn thấy cô vừa tắt đi, sau đó cúi xuống, đặt điện thoại xuống đất, sau đó ném nó về phía hắn.
Điện thoại đáp đến chân Trương Học Mân, hắn đá sang một bên.
Sau đó, Mộc Thập chú ý đến con dao kề vào cổ Nguyễn Ngôn Hi, bình tĩnh nói với Trương Học Mân: “Cảnh sát đã tìm ra danh tính của anh, bây giờ họ đang tìm kiếm anh khắp thành phố.”
Trên mặt Trương Học Mân không có dấu vết hoảng sợ, hắn há miệng lộ ra vài chiếc răng đã ố vàng, mỉm cười nói: “Tôi biết, nhưng bây giờ bọn họ đang vội vã đến nơi làm việc và nhà của tôi, sẽ không có ai đến đây, đến lúc bọn họ đến đây, cô đã là một thi thể lạnh lẽo rồi.”
Mộc Thập nhíu mày, hiểu ý trong lời nói của hắn, “Vậy mục tiêu của anh là tôi sao? Tôi có thể biết nguyên nhân không?”
“Trước khi chết, muốn biết nguyên nhân? Nói cô nghe cũng không sao.”
Trương Học Mân rất hào phóng, dù sao bây giờ cũng có thời gian, trả lời một câu hỏi cũng không thể thay đổi bất cứ điều gì, “Có người trả rất nhiều tiền để mua mạng cô, chỉ đơn giản như vậy thôi.”
Mộc Thập thật sự không nghĩ tới sẽ có người mua mạng của cô, “Ai là người mua?”
“Cô không cần phải biết chuyện này.”
Hiển nhiên Trương Học Mân có chút không kiên nhẫn, từ trong túi lấy ra một lọ thuốc ném cho Mộc Thập, “Được rồi, bây giờ cô cũng biết nguyên nhân rồi, cô uống thuốc đi.”
Mộc Thập bắt được lọ thuốc, đó là một lọ thuốc màu trắng, không có nhãn mác, “Đây là loại thuốc gì? Thuốc ngủ?”
Dao của Trương Tuyết Mẫn di chuyển, dường như dùng một chút lực sẽ cắt cổ Nguyễn Ngôn Hi, đồng thời nói với Mộc Thập: “Thuốc ngủ thì phải uống nhiều lắm, rất phiền phức, cái này, chỉ cần một viên là đủ rồi.”
Mộc Thập gật đầu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, cô đưa bàn tay cầm thuốc đến bên cạnh, sau đó lại thương lượng với hắn, “Vì ít nhất một tiếng nữa cảnh sát mới biết đến đây, tôi có thể hỏi vài chuyện không?”
Trương Học Mân sốt ruột hỏi: “Cô còn muốn hỏi cái gì nữa?”
Cô nhìn hắn nói: “Tại sao anh nghĩ tôi sẽ uống viên thuốc này?”
“Ha ha.”
Hắn giễu cợt, nụ cười hung ác và nham hiểm, sống dao xẹt qua da của Nguyễn Ngôn Hi, “Vậy thì tính mạng của bạn trai cô không còn nữa, hơn nữa cô cho rằng dù bây giờ cô muốn chạy trốn, anh ta có thể chạy trốn không?”
Một người đàn ông cầm dao và một cô gái trói gà không chặt, ai thua ai thắng, không cần nghĩ cũng biết được.
“Thật sao?”
Cô thấp giọng nói, “Tôi không nghĩ vậy.”
Mộc Thập vừa nói vừa đột nhiên ném lọ thuốc trong tay về phía hắn, cùng lúc đó, cửa sổ phía sau Trương Học Mân nhanh chóng mở ra, một con dao đâm chính xác vào cánh tay đang cầm dao của Trương Học Mân, đồng thời, người phụ nữ đột nhiên xuất hiện, nhảy vào phòng.
Cánh tay hắn bị thương, mặc dù Trương Học Mân chịu đựng đau đớn, không nói lời nào, hắn vẫn cau mày, nhưng cho dù có bị thương, hắn vẫn nhanh chóng xoay người ngăn cản công kích của người phụ nữ.
Dường như người phụ nữ chỉ mang theo một con dao, bây giờ cô ấy đang đối mặt với Trương Học Mân bằng tay không, nhưng ngay cả như vậy, cô không tỏ ra yếu thế, cô ấy chuẩn xác tránh được mọi đòn tấn công của Trương Học Mân, sau vài lần, cô ấy cầm con dao vẫn còn đâm trên cánh tay của Trương Học Mân, kéo nó thật mạnh, để lại một vết thương sâu trên cánh tay hắn.
“A!”
Trương Học Mân kêu lên một tiếng, không ngừng tấn công, cầm dao đâm về phía ngực người phụ nữ, cô ta lại thoải mái tránh đi, nhân lúc có khoảng cách, cô đá Nguyễn Ngôn Hi đang ngồi trên ghế, giúp anh ta né tránh khu vực tấn công của họ.
Thấy vậy, Mộc Thập lập tức kéo Nguyễn Ngôn Hi sang một bên, giúp anh cởi dây thừng trên người, sau khi xác nhận anh chỉ hôn mê thì thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, có tiếng rơi xuống đất, Mộc Thập ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trận chiến ở đằng kia cũng đã kết thúc, Trương Học Mân ngã xuống đất, hoàn toàn im lặng.
“Dây thừng.”
Lần đầu tiên người phụ nữ tiên lên tiếng, giọng nói lạnh lùng.
Hiển nhiên, câu này là nói với Mộc Thập, Mộc Thập đặt Nguyễn Ngôn Hi xuống rồi cầm dây thừng đi tới, dùng dây thừng trói Trương Học Mân, có nghĩa là hắn chưa chết, mà đang hôn mê.
Người phụ nữ nhanh chóng trói chặt toàn thân Trương Học Mân, đá hắn sang một bên sau, khi chắc chắn rằng hắn sẽ không thức dậy trong một thời gian ngắn.
Lúc này, Mộc Thập chỉ quan sát cô ấy cẩn thận, cô ấy mặc nguyên bộ đồ đen, tóc được tết gọn gàng, trên mặt không có biểu cảm gì, cho dù vừa rồi cô ấy đang đánh nhau với Trương Học Mân, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, nhưng điều đáng ngạc nhiên là cô ấy có khuôn mặt rất đẹp, sự mạnh mẽ với bộ quần áo đen tương phản với khuôn mặt trắng nõn của cô, Mộc Thập không nhịn được nhìn lâu hơn.
Như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, người phụ nữ ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của cô.
Mộc Thập chân thành nói với cô ấy: “Cảm ơn.”
Người phụ nữ không lên tiếng, gật đầu đáp lại, thái độ lạnh lùng.
Người phụ nữ cất con dao đi, nghe thấy những lời của Mộc Thập, “Cô đến đây vì tôi à?”
Cô nhìn Mộc Thập một lần nữa, hứng thú nhìn cô: “Tại sao cô lại nói như vậy?”
Mộc Thập nói ra phán đoán của mình: “Cô không phải cảnh sát, mục tiêu của cô cũng không phải Trương Học Mân, cô phát hiện chúng tôi gặp nguy hiểm nên mới tới, tầm mắt của cô đặt trên người tôi nhiều hơn Nguyễn Ngôn Hi, cho nên tôi nghĩ cô đến đây vì tôi.”
Sao cô lại biết tôi, câu này Mộc Thập không hỏi.
Người phụ nữ nghe vậy thì cong khóe miệng, lần đầu tiên cô ấy có biểu cảm, cô ấy nhẹ nhàng nói: “Quả nhiên là em gái của anh ấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT