Căn phòng mờ tối, cánh cửa bị khóa, nước mắt của người phụ nữ, cái miệ bịt miệng, miệng bị bịt kín cùng với nỗi đau và sự tuyệt vọng không thể thốt ra được.
Tội ác bị che giấu trong bóng tối, những hình xăm mờ ảo dưới ánh trăng, cuối cùng biến thành sự im lặng và một tiếng khóc thút thít.
Sợ hãi, hoảng hốt, bảo vệ, thương tích của một người phụ nữ và sự nỗ lực của một người đàn ông, tất cả những điều này cuối cùng đã biến thành một vụ tự sát, một thảm kịch.
Một vụ án không có hung thủ.
—
Một ngày nọ, trên đường đi làm về, Điền Mễ bị cưỡng ép vào một chiếc xe hơi, sau đó bị một người đàn ông đưa đến một nơi xa lạ.
Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập đưa Điền Mễ cục cảnh sát, họ cần biết nơi đó ở đâu, nhưng Điền Mễ không muốn nhớ được.
Để biết được chi tiết chuyện ngày đó, Cao Lăng Trần cố ý nhờ một nữ cảnh sát trong đội nói chuyện với Điền Mễ, nhưng cô ấy vẫn bày tỏ tâm trạng bài xích, chỉ khóc dữ dội, không nói gì.
Tình huống trước mắt khiến Cao Lăng Trần gặp phải nan đề, thời gian còn chưa tới một ngày, nhưng bọn họ lại không nắm bắt được một chút tung tích của hung thủ, Điền Mễ là người duy nhất tiếp xúc với hắn, cô ấy có thể là đột phá, vấn đề bây giờ phải phá vỡ cục diện bế tắc này.
“Để tôi đi. “
Cao Lăng Trần xoay người lại, chính là Mộc Thập lên tiếng. Tiếp nhận ánh mắt của Cao Lăng Trần, Mộc Thập nhìn anh nói: “Vừa rồi tôi có nói chuyện với cô ấy, bây giờ cô ấy không muốn nói, nên để tôi thử xem.”
Đây dường như là cách duy nhất bây giờ, Mộc Thập cũng là ứng cử viên sáng giá nhất, vì vậy Cao Lăng Trần gật đầu đồng ý, để nữ cảnh sát bên trong đi ra.
Anh nói với Cao Lăng Trần: “Chúng ta đi mua ly trà sữa sô-cô-la XX trước đi.”
Cao Lăng Trần cau mày: “Trà sữa sô-cô-la?”
Nguyễn Ngôn Hi giải thích: “Trong nhà Trương Tường có một đơn đặt hàng mang của cửa hàng này, họ có một bức ảnh họ uống trà sữa cùng nhau, Điền Mễ đang uống trà sữa sô-cô-la.”
Điền Mễ vốn đã bị tổn thương, bất kể là bản thân hay cái chết của bạn trai, trước đó ở trong nhà Trương Tường, hoàn cảnh quen thuộc vẫn có thể cho cô ấy cảm giác yên ổn phần nào, nhưng bây giờ bị đưa đến cục cảnh sát, xung quanh không còn người hay vật quen thuộc, hoàn cảnh xa lạ sẽ khiến cô bài xích nghiêm trọng, chưa kể bây giờ nó còn khiến cô nhớ lại hồi ức đau khổ nhất của mình, vì vậy một ly trà sữa cô thích uống sẽ xoa dịu cảm xúc của cô một chút.
Ngay sau đó, một cảnh sát chạy đến với một ly trà sữa sô-cô-la vẫn còn nóng trong tay, Mộc Thập cầm lấy trà sữa rồi bước vào phòng nghỉ.
Điền Mễ ngồi ở trên ghế sofa, cúi đầu, hai tay ôm cánh tay, ngôn ngữ cơ thể của cô hoàn toàn thể hiện sự sự bất an và kháng cự, trên bàn trà trước ghế sofa có một ly nước lạnh, cô chưa uống miếng nào.
Mộc Thập đi tới, ngồi xuống, cách cô ấy không xa cũng không gần, duy trì khoảng cách, sau đó đưa trà sữa cho cô ấy.
Khi nhìn thấy ly trà sữa Điền Mễ sững sờ một lúc, sau khi cẩn thận đưa tay ra nhận lấy, cô hơi ngước lên nhìn Mộc Thập, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Mở miệng nói chuyện là được rồi, Mộc Thập không hỏi thẳng vụ án, mà bắt đầu bằng trà sữa, “Cô thích uống trà sữa sô-cô-la đúng không?”
Điền Mễ cầm trà sữa, chậm rãi nhấp một ngụm, có chút kinh ngạc khi nghe thấy câu hỏi của cô: “À, cô, làm sao cô biết?”
Mộc thị đáp: “Ảnh của cô, lúc đó cô uống cái này.”
“Tôi thích uống trà sữa ngọt như vậy, lúc nào anh ấy cũng nói…”
Điền Mễ nói về quá khứ, giọng nói có chút nghẹn ngào, “Nhưng lần nào anh ấy cũng mua cho tôi uống.”
“Anh ấy yêu cô.”
Điền Mễ nghe vậy thì khóc không thành tiếng, người đàn ông yêu thương và chiều chuộng cô đã không còn nữa, anh đã rời bỏ cô mãi mãi.
Mộc Thập đưa khăn giấy xoa dịu cô một lúc, sau đó đi thẳng vào vấn đề: “Cô Điền, tôi nghĩ nữ cảnh sát vừa rồi đã nói với cô rằng chúng tôi đang tìm người đàn ông đó, mười năm trước hắn đã giết mười người, bây giờ hắn đã ép bạn trai cô tự sát, vì vậy chúng tôi hy vọng rằng cô có thể cung cấp manh mối để giúp cảnh sát tìm thấy hắn.”
Điền Mễ vẫn không muốn nhớ lại, cô quay mặt đi, “Tôi đã nói với cô tất cả những gì tôi biết.”
Mộc Thập chậm rãi dẫn dắt cô, “Đúng vậy, cô đã nhìn thấy hình xăm của hắn, nhưng ngươi không thể nhớ ngươi đã thấy ở đâu?”
Cô lắc đầu: “Không, tôi không biết, tôi bị đưa vào ghế sau củxe, bị trói, mắt và miệng bị che kín nên không nhìn thấy gì cả.”
Mộc Thập: “Không sao, cô còn nhớ xe đi bao lâu thì dừng không?”
Điền Mễ cau mày nhớ lại: “Có lẽ khoảng 30 phút hoặc 40 phút.”
Mộc Thập: “Rất tốt, cô có nghe thấy được gì khi cô xuống xe không?”
Điền Mễ: “Ở đó rất yên tĩnh.”
“Chỗ đó chắc là rất vắng vẻ, cô đứng ở đó, có nghe được âm thanh nào đặc biệt không?”
Dưới sự dẫn dắt của Mộc Thập, dường như Điền Mễ đã trở lại nơi đó, cô nhắm mắt lại, “Tôi, tôi không chắc, hình như nghe thấy tiếng nước, có chút mưa.” “
Mộc Thập tiếp tục hỏi: “Mùi ở đó thì sao?”
Cô cau mày, “Mùi hơi khó ngửi.”
Mộc Thập: “Mùi thối sao?”
Cô lắc đầu, “Không, có mùi hóa chất.”
“Rất tốt, chúng ta tiếp tục.”
Giọng nói Mộc Thập hơi trầm, “Sau đó hắn mang cô vào phòng, hắn có lấy tấm vải che mắt cô không?”
Giọng nói của cô trở nên có chút nôn nóng, thân thể run rẩy không kiềm chế được, “Không, hắn, hắn đưa tôi đi, đưa tôi…”
Mộc Thập đặt tay lên tay cô, an ủi: “Cô Điền, từ từ thôi, đừng sợ.”
Điền Mễ uống một ngụm trà sữa, như muốn hấp thụ chút hơi ấm, cô chậm rãi nói: “Hắn đặt tôi lên giường, sau đó hắn kéo vải trên mắt tôi ra.”
Mộc Thập: “Vậy cô thấy gì?”
Cô tuyệt vọng lắc đầu, giai đoạn đó quá đau khổ, cô lại rơi lệ, “Không, trời quá tối, hắn đè lên tôi, tôi không nhìn thấy mặt hắn, tôi nói tôi nhìn thấy hình xăm trên tay hắn.”
Mộc Thập: “Nếu không nhìn thấy mặt hắn cũng không sao, cô có nhìn thấy quần áo của hắn không?”
Điền Mễ lắc đầu, vẻ mặt đau đớn, nhưng cô vẫn cố hết sức nhớ lại: “Một chiếc áo khoác bông, một chiếc áo khoác bông màu đen, hình như trên đó có thứ gì đó.”
Mộc Thập vuốt tay cô ấy, khích lệ cô, “Còn gì nữa? Trên người hắn còn gì nữa không?”
“Tôi không biết, tôi đang giãy giựa, tôi chỉ có thể nhìn thấy mấy cái đó.”
Mộc Thập: “Được rồi, còn mùi thì sao? Cô ngửi được mùi gì trên người hắn?”
“Có một chút, một chút mùi sơn. Tôi không muốn nhớ lại nữa.”
Cô đau khổ nói.
Mộc Thập hơi cao giọng, cố gắng dẫn dắt cô, “Cô Điền, cô đã làm rất tốt rồi, không nhìn người đàn ông đó nữa, bây giờ chúng ta quay về phòng, cô có thấy gì trong căn phòng đó không?”
Tâm trạng của cô dần dần tốt lên một chút, “Có cửa sổ.”
“Vậy cô có thể nhìn thấy bên ngoài, đúng không?”
Cô gật đầu: “Ừm.”
“Bên ngoài cửa sổ có cái gì?”
“Một cái cây, không có lá, chỉ có cành, chỉ có thể thấy cái này.”
Mộc Thập bước ra khỏi phòng, nói với những người bên ngoài: “Nơi cô ấy được đưa đến là một vùng ngoại ô, cách nơi cô ấy làm việc khoảng 30 đến 40 phút, xung quanh có một nhà máy hóa chất, gần đó, có một con sông, là nơi nhà máy hóa chất xả nước thải, hôm đó trời mưa nhỏ.”
Cô dừng lại, rồi nói tiếp, “Ngoài ra còn có thông tin rất quan trọng, bây giờ hung thủ là một thợ sơn, có thể đó là nơi hắn làm việc hoặc sinh sống.”
Thời gian còn lại: 20 giờ 36 phút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT