Sáng sớm hôm sau.

“A, hắt xì~”

Một tiếng hắt hơi lớn làm gián đoạn sự im lặng của căn phòng.

Nguyễn Ngôn Hi ngồi trên giường híp mặt, cởi trần, cả người chỉ mặc quần lót, sau đó từ từ quay đầu, nhìn vật đang cuộn chặt chăn bên cạnh, há miệng, “A, hắt xì~”

Vật thể bên cạnh dường như bị tiếng hắt hơi đánh thức, động đậy, sau đó một khuôn mặt xuất hiện từ trong chăn bông, đó là khuôn mặt hồng hào, Mộc Thập mở mắt ra, quay đầu lại liếc nhìn Nguyễn Ngôn Hi đang cởi trần bên cạnh, “Chào buổi sáng.”

Trả lời cô là tiếng: “A, hắt xì~”

“Nguyễn Ngôn Hi, anh bị cảm rồi.”

Mộc Thập nhìn Nguyễn Ngôn Hi không còn chút hình tượng nào mà, nói: “Một cái hắt hơi sẽ phun ra một triệu giọt, những giọt nước được phun ra chứa một lượng lớn vi khuẩn và bệnh khuẩn, có thể lên tới khoảng 100.000 con, những giọt này có thể ở trong nhà từ 30 đến 60 phút, vừa rồi anh hắt hơi tổng cộng ba lần, nên…”

Nguyễn Ngôn Hi trợn tròn mắt, ngắt lời cô: “Mộc Thập! Anh bị cảm đó!”

Chẳng lẽ không phải đây là trọng điểm sao?

Mộc Thập nghe vậy, nghiêm túc nói với anh: “Cho nên khi anh hắt hơi, anh phải dùng tay che mũi miệng lại, tất nhiên đừng dùng quần áo che, nếu không mấy con vi khuẩn này sẽ lưu lại trên quần áo của anh.”

Nói đến quần áo, Nguyễn Ngôn Hi chỉ vào chính mình, sau đó chỉ vào chăn bông trên người Mộc Thập, “Bây giờ anh không có quần áo, cũng không có chăn bông, một chút cũng không có.”

Mộc Thập chớp mắt nói: “Nguyễn Ngôn Hi, thật ra, hôm qua trước khi ngủ, tôi đã nói câu sau cùng là: Lúc ngủ tôi thích nhất là quấn chăn khắp người, ừm, giống như dáng vẻ bây giờ của anh, nhưng khi tôi nói đã bị anh ngắt lời.”

Dáng vẻ không phải tôi không muốn nhắc, chỉ là do anh không chịu nghe thôi.

Bây giờ một là xù lông hoặc coi như thua không nói gì nữa, Nguyễn Ngôn Hi sẽ nhận mình thua à, sao có thể? Nên anh tiếp tục nói: “Vậy là lần sau qua chỗ em đều phải mang theo chăn đúng không?”

Mộc Thập: “…”

Nguyễn Ngôn Hi mỉm cười: “Hay là lần sau em quấn lấy anh luôn đi? Ồ hay giờ chúng ta thử chút đi.”

Nguyễn Ngôn Hi nói xong, không đợi Mộc Thập phản ứng, liền trực tiếp vồ lấy cô, bắt đầu kéo chăn bông.

Mộc Thập cũng tranh thủ nới lỏng chăn bông, từ phía sau chui ra, duỗi thẳng đồ ngủ, vô tình nói với Nguyễn Ngôn Hi đang nằm trên chăn bông: “Tôi không muốn quấn mấy trăm ngàn con vi khuẩn vào chăn.”

Nguyễn Ngôn Hi quay đầu lại, “Em phải chịu trách nhiệm với anh?”

Mộc Thập trả lời: “Sở dĩ anh bị cảm là vì trời đang lạnh mà anh không chịu mặc quần áo, nên đây là trách nhiệm của anh.”

Ngay khi hai người họ đang nói chuyện, có tiếng gõ cửa vang lên.

“Khụ khụ, tôi nói này, đôi vợ chồng trẻ có thể dừng lại chút không.”

Vưu Vu phát hiện bọn họ không nói nên nói tiếp: “Mộc Thập, anh trai cô đến rồi.”

Khi Mộc Thập nghe vậy, liền xuống giường đi ra cửa, Nguyễn Ngôn Hi cũng nhảy xuống chăn bông, cởi trần đi theo.

Vưu Vu đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội vàng nói thêm: “Ồ, hơn nữa, bây giờ anh ấy đang ở ngay bên cạnh tôi.”

Nguyễn Ngôn Hi nghe vậy, chân dừng lại, sau đó lui về phía giường, đắp chăn bông lên người mình, che kín hoàn toàn.

Mộc Thập đi tới cửa, mở cửa, thì nhìn thấy Tần Thiên Dương mặc đồng phục cảnh sát đứng bên cạnh Vưu Vu, gọi một tiếng: “Anh.”

“A! Hắt xì~”

Ba người ngoài cửa đồng thời nhìn chăn bông hơi nhấp nhô trên giường.

Mộc Thập nghĩ thầm: vi khuẩn, vi khuẩn, muốn giặt chăn.



Vưu Vu đi phòng bếp làm điểm tâm, Tần Thiên Dương và Mộc Thập ngồi trên ghế sofa, nhìn Nguyễn Ngôn Hi đang uống nước nóng, mặc bộ đồ ngủ dày.

Mộc Thập nhìn đi chỗ khác, hỏi Tần Thiên Dương: “Anh ơi, anh đến đây có chuyện gì không?”

Còn mặc đồng phục cảnh sát nữa chứ.

Tần Thiên Dương gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng, “Có một vụ án mạng, người chết là phụ nữ, anh xem ảnh hiện trường, thấy người chết bị vật sắt nhọn gây ra nhiều vết thương trên người.”

Anh dừng lại chút, “Đồng thời ngón út tay trái cũng bị trên cắt đứt.”

Khi Mộc Thập nghe thấy câu cuối cùng, sắc mặt hơi tái nhợt.

Mấy năm đó, Mộc Cửu Lâm tàn nhẫn giết hại tám người phụ nữ, chôn xác trong sân, sau khi đào thi thể lên, pháp y phát hiện người chết thứ nhất bị cắt ngón tay cái bên phải, người chết thứ hai bị cắt ngón trỏ tay phải, theo trình tự như vậy, người chết thứ tám bị cắt ngón giữa tay trái.

Sau khi các thi thể được khai quật, giám định y khoa phát hiện ra rằng ngón tay cái bên phải của người chết

Và người chết thứ chín, đó là mẹ của Mộc Thập, đã bị cắt ngón đeo nhẫn tay trái, cũng là ngón tay mà bà đeo nhẫn cưới.

Bây giờ người phụ nữ đã chết này bị cắt ngón út tay trái, không chỉ Mọc Thập, những ai biết vụ án năm đó, đều tự nhiên liên hệ đến Mộc Cửu Lâm, đã qua 20 năm rồi, lẽ nào người đáng lẽ phải chết đó lại bắt đầu gây án sao?

Nguyễn Ngôn Hi uống ngụm nước nóng cuối cùng rồi đặt ly lên bàn, “Vụ án lúc đó rất chấn động, có rất nhiều người biết chi tiết vụ án, cho nên không thể loại trừ khả năng mình là kẻ bắt chước.”

Tần Thiên Dương không nhìn Nguyễn Ngôn Hi, vẫn nói với Mộc Thập: “Tụi anh tìm thấy dấu vân tay ở hiện trường.”

Mộc Thập Nhất sửng sốt, “Là ba em sao?”

Tần Thiên Dương chậm rãi gật đầu.

Sau khi im lặng một lúc lâu, Mộc Thập hạ mắt xuống, nhẹ giọng hỏi: “Sau khi ẩn náu hơn 20 năm, tại sao bây giờ ông ấy lại lựa chọn bắt đầu giết người?”

Cả hai người đàn ông có mặt đều không thể trả lời câu hỏi của cô.



Sau khi vội vàng ăn sáng, Tần Thiên Dương lái xe đưa bọn họ đến hiện trường tìm thấy thi thể, đó chính là nhà của người chết.

Cao Lăng Trần và những người khác đã điều tra hiện trường, nhân viên của bộ phận pháp chứng đã thu thập xong, ba người bọn họ mặc trang bị vào rồi đi vào.

“Đến rồi?”

Cao Lăng Trần nhìn thấy ba người bọn họ, nói một câu coi như chào hỏi.

Chỉ có một vũng máu và một ít máu bắn tung tóe trên sàn phòng khách, thi thể đã được chuyển đến phòng pháp y, trong phòng vẫn có thể ngửi thấy mùi máu.

Tô Tiếu Uyển là chủ nhân của căn nhà này, 27 tuổi, là một nhân viên cổ cồn trắng bình thường, chưa lập gia đình, sống một mình.

Cao Lăng Trần nói với bọn họ: “Hình Tĩnh vừa kiểm tra thi thể, phán đoán sơ bộ thời gian tử vong là từ 10 đến 11 giờ đêm qua.”

Tưởng Tề ở bên cạnh đang cầm sổ và bút, dường như anh vừa mới biết được tình hình của người chết với gia đình thông qua bạn bè, “Theo lời bạn cô ấy nói, đêm qua cô ấy ra ngoài chơi, buổi tối, lúc 9 giờ 45 đã ra khỏi quán bar, từ quán bar đến nhà cô ấy cần đi bộ khoảng 20 phút, cho nên rất có khả năng hung thủ đi theo cô ấy về nhà rồi sát hại cô ấy.”

Cao Lăng Trần gật đầu, đồng ý với suy luận của Tưởng Tề: “Trên cửa không có dấu vết cưỡng ép xâm nhập.”

Dường như Nguyễn Ngôn Hi không quan tâm đến những gì họ đang nói, anh đi tới đi lui trong phòng khách dính máu, thỉnh thoảng cúi xuống kiểm tra máu bắn tung tóe trên mặt đất hoặc trên tường, cuối cùng đứng dậy nói: “Hắn cắt ngón tay của người chết trước.”

Tần Thiên Dương lạnh lùng nói: “Giống như tất cả những người chết trước đây, đầu tiên hắn chặt đứt ngón tay của họ, sau đó dùng dao giết họ, đến nay vẫn chưa tìm thấy ngón tay của những nạn nhân đó.”

Mọi người đều mở miệng, chỉ có Mộc Thập đứng tại chỗ, nhìn xuống vũng máu lớn nhất, không nói một lời.

Nguyễn Ngôn Hi đi đến trước mặt Mộc Thập, đặt tay lên đầu cô, nhẹ nhàng áp đầu cô vào vòng tay anh, sau đó dẫn cô vào phòng ngủ.

Trong căn phòng ngủ tỏa hương hoa nhẹ nhàng, ở giữ chiếc tủ sát giường, có một bình hoa màu xanh dương, trên đó cắm một bó hoa hồng màu đỏ. Ánh nắng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên những bông hoa, tạo nên một cảnh tượng dịu dàng và đẹp đẽ.

Nguyễn Ngôn Hi đi tới, liếc mắt nhìn vết kéo lê trên mặt đất, vươn tay dời tủ sang một bên, lộ ra bức tường phía sau.

Màu đỏ như máu, chảy xuống.

find me

Mộc Thập

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play