Nguyễn Ngôn Hi buông cô ra, nghi ngờ hỏi: “Anh trai em đâu?”
“Về cục cảnh sát.”
Vì trong cục cảnh sát vẫn còn nội gián, bây giờ, cách tốt nhất là về cục cảnh sát.
Nguyễn Ngôn Hi khoanh tay, “Vậy bây giờ anh ấy không cần núp trong tối nữa.”
“Ừm, vì ba tôi.”
Mộc Thập dừng lại, ” Nguyễn Ngôn Hi, anh viết ba tôi là người đó đúng không.”
“Mộc Cửu Lâm.”
Không chút do dự.
“Ừm.”
Mộc Thập gật đầu, cười khổ nói: “Một kẻ giết người đáng lẽ phải bị xử tử 20 năm trước, nhưng bây giờ ông ta vẫn còn sống, còn có người muốn tìm ông ta, chính xác hơn không phải là một người, mà là một tổ chức.”
Nguyễn Ngôn Hi suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Anh hiểu rồi, trên thế giới này, em là người duy nhất có quan hệ với ông ta, cho nên bọn họ muốn thông qua em để tìm ba em.”
Mộc Thập kể cho anh nghe những gì Tần Thiên Dương đã tìm thấy trước đó, “Trước khi anh trai tôi bị buộc phải biến mất, anh ấy phát hiện ra rằng có người trong cục cảnh sát đang truyền tin nhắn được mã hóa về ba tôi, anh ấy đã lần theo đến nơi nhận tin nhắn, đó là một nhà máy bỏ hoang. “
Nguyễn Ngôn Hi cười lạnh: “Quả nhiên là trong cục cảnh sát có nội gián.”
Mộc Thập: “Có nhiều hơn một người, hơn một năm nay anh tôi tìm được ba cảnh sát có vấn đề, nhưng ngay sau đó đều bất ngờ chết hết.”
Nguyễn Ngôn Hi mím môi, “Bỏ con giữa chợ, giống như người đàn ông đã tấn công chúng ta trước đây. Vì vậy, nếu chúng ta muốn tìm ra mục đích của tổ chức này, trước tiên chúng ta phải tìm được ba em.”
Mộc Thập gật đầu.
Nguyễn Ngôn Hi đột nhiên hỏi cô: “Mộc Thập, em muốn tìm ông ấy không?”
“Muốn tìm ông ấy không?”
Mộc Thập nằm trên giường, vẫn đang suy nghĩ về câu hỏi mà Nguyễn Ngôn Hi hỏi vào buổi chiều, khi cô chưa đầy ba tuổi, chính xác là vài ngày trước sinh nhật ba tuổi của cô, cô nhớ lúc đó mẹ cô đang ở trong bếp, cô đang ngồi trên sàn nhà trong phòng chơi đồ chơi một mình.
Không lâu lắm, cửa mở ra, ba cô về, bởi vì cô nghe thấy mẹ cô gọi tên ông, nhưng Mộc Thập không thấy ông đến ngay lập tức, việc đầu tiên ông làm sau về nhà là ba cô sẽ trêu chọc cô, nhưng lần này cô nghe thấy tiếng hét của mẹ cô trước, đó là âm thanh mà cô chưa bao giờ nghe thấy trước đây.
Cô sợ hãi bước ra khỏi phòng để xem, nhưng khi cô đi đến phòng khách, cô nhìn thấy mẹ mình, nhưng mẹ cô đã ngã xuống đất, người đầy máu, đôi mắt mở to, nhìn Mộc Thập, tay cô run rẩy vẫy tay, mẹ cô mở miệng, dùng sức lực cuối cùng nói với cô: “Mộc Thập, chạy, chạy.”
Đó là điều cuối cùng mẹ cô nói với cô, để cô chạy trốn.
Ngay lúc đó, cô nhìn mẹ mình đang nằm bất động trên mặt đất, phía sau là ba cô, cầm dao trong tay, một con dao đẫm máu, máu của mẹ cô.
Cả người Mộc Thập dường như bị đóng băng, trước mặt cô là ba mẹ cô, nhưng một người đã chết, người kia vừa giết mẹ cô, phía sau cô là căn phòng, cô không có nơi nào để trốn thoát, làm sao có thể trốn thoát.
Cô không chết, bởi vì Mộc Cửu Lâm trực tiếp bước ra khỏi nhà, cô đứng đó rất lâu, cho đến khi những người hàng xóm tìm thấy cô và mẹ cô, cô không thể nhớ lúc đó mình có khóc không.
Bởi vì không có người thân chịu nuôi cô nên cô bị đưa đến cô nhi viện, khi mới bước vào, cả ngày cô không nói lời nào, thật ra từ ngày đó, cô không hề nói chuyện gì, cho nên người khác coi cô như người câm điếc, một tháng sau, cô mới bắt đầu nói chuyện, chữ đầu tiên cô nói chính là mẹ.
Sau hai năm ở cô nhi viện, cuộc sống yêu bình lại bị phá vỡ vì một gói hàng gửi cho cô, có chứa một con thỏ chết và một tấm thiệp.
“Gửi đến tình yêu của đời tôi, chúc mừng sinh nhật.”
Kể từ đó, mỗi năm vào ngày sinh nhật của cô, cô đều nhận được một món quà như vậy, cho dù sau này cô được ba mẹ Tần Thiên Dương nhận nuôi, món quà đó vẫn đúng thời gian giao đến cho cô.
Cô biết đó là Mộc Cửu Lâm gửi cho cô, cô không biết mục đích là gì, có lẽ đó là để cô luôn nhớ rằng cô là con gái của ông, để nhắc nhở cô vào ngày sinh nhật của cô, có thể có một ý gì đó khác.
Mộc Cửu Lâm đối với Mộc Thập, trước ba tuổi, ông là một người ba yêu thương cô, sau ba tuổi, ông là một tội phạm giết người. Cô chưa từng gặp lại ông, thậm chí không có một bức ảnh, nhưng khuôn mặt ông vẫn còn trong tâm trí cô.
Ba cô, người mà cô đã không gặp trong hơn hai mươi năm, muốn tìm ông sao? Không muốn? Không thể nào, vì cô muốn biết rốt cuộc Mộc Cửu Lâm là người thế nào, tại sao giết nhiều người như vậy, còn giết mẹ cô nữa, còn tìm được tổ chức của ông ta nữa.
Vậy sao? Cô không rõ nữa.
Mộc Thập lăn qua lăn lại, nhìn cửa sổ, không buồn ngủ chút nào.
Có tiếng mở cửa, sau đó cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Mộc Thập nghe vậy, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, không nhúc nhích.
Có người chậm rãi đi tới bên giường, bước chân nhẹ nhàng, chăn bông được vén lên, nệm bên cạnh Mộc Thập lún xuống.
Nhịn rất lâu, “Nguyễn Ngôn Hi.”
Bị phát hiện, Nguyễn Ngôn Hi cũng không hề hoảng hốt, dứt khoát thoải mái, đắp chăn bông, nhích lại gần Mộc Thập, “Mộc Thập, em còn chưa ngủ sao? Ừm, anh biết em chưa ngủ, dù sao mấy ngày rồi không có ai ở đây, phải làm quen lại, anh hiểu mà.”
Mộc Thập quay lại, nhìn anh trong bóng tối, “Vậy anh tới đây làm gì?”
Nguyễn Ngôn Hi: “Em ngủ không được nên anh đến tán gẫu với em.”
Mộc Thập: “Nhưng tôi buồn ngủ rồi, vậy…”
“Ồ, vậy thì ngủ đi, chúc ngủ ngon.”
Nguyễn Ngôn Hi vươn tay ôm mặt cô, hôn nhẹ lên trán cô.
“Nguyễn Ngôn Hi.”
Mộc Thập gọi anh.
Nguyễn Ngôn Hi ôm cô vào lòng, tựa cằm lên đầu cô, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, phiền não của em cứ giao cho anh là được rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT