Xe chạy đến cục cảnh sát, Nguyễn Ngôn Hi vẫn còn trong trạng thái uể oải như khi nãy, sau khi xuống xe, anh và Mộc Thập đi theo Cao Lăng Trần lên thang máy.
Những con số trên màn hình trong thang máy lần lượt nhảy lên, Cao Lăng Trần quay sang Mộc Thập nói: “Nếu cô Mộc không muốn vào phòng pháp y, tôi có thể đưa cô đến phòng nghỉ bên cạnh.” “
Mộc Thập lắc đầu: “Không sao, trước đây tôi cũng đã từng mổ thi thể.”
Cao Lăng Trần và Nguyễn Ngôn Hi đồng thời nhìn cô, Nguyễn Ngôn Hi hỏi: “Lần đầu tiên là khi nào?”
“Lần mổ đầu tiên là con chó trong nhà tôi, khi tôi 16 tuổi. “
“Tại sao cô lại mổ nó?”
Cao Lăng Trần nghĩ rất kỳ lạ, cô học sinh 16 tuổi lại mổ con chó mà mình nuôi, anh tưởng tượng ra hình ảnh này trong đầu, nó quá kỳ lạ, điều kỳ lạ hơn nữa là giọng điệu trong lời nói của cô quá bình tĩnh.
“Nó đã chết rồi, tôi giải phẫu nó để biết được nó chết vì bệnh hay bị người ta đầu độc chết.”
Cao Lăng Trần thuận miệng nói: “Kết quả như thế nào?”
Mộc Thập đẩy mắt kính, “Bị trúng độc, sau đó tôi tìm được người hạ độc, đó là hàng xóm của tôi, tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát cũng tìm thấy chất độc trong nhà anh ta, cuối cùng, anh ta thú nhận, anh ta mua những chất độc này để đầu độc vợ mình, vì vậy anh ta đã dùng con chó của tôi để thử nghiệm trước.”
Thang máy đinh một tiếng, đã đến.
Hành động giải phẫu của một cô gái can đảm có thể ngăn được một âm mưu giết người. thật sự khiến người ta hoàn toàn bất ngờ.
“Cô Mộc thật to gan.”
Cửa thang máy mở ra, Cao Lăng Trần dẫn đầu đi ra ngoài.
Mộc Thập nhún vai, không nghĩ gì về điều đó, bởi vì nếu sinh nhật mỗi năm đều nhận được thi thể động vậy thì không có gì phải sợ nữa.
Nhưng điều mà Nguyễn Ngôn Hi nghĩ lúc này chính là, trong tương lai, những chuyện như giết cá, cắt thịt có thể giao cho Mộc Thập làm.
Chủ đề khám nghiệm tử thi kết thúc ở đây, Cao Lăng Trần đưa bọn họ đến phòng pháp y, vừa bước vào phòng pháp y, Nguyễn Ngôn Hi bịt mũi, nhíu mày, tỏ vẻ không thích mùi bên trong.
Hình Tĩnh nhìn thấy Cao Lăng Trần trước, liền dừng lại việc cô đang làm, “Đội trưởng tới rồi.”
Trong khi nói, cô ấy tháo găng tay và rửa tay.
Cao Lăng Trần giới thiệu với cô: “Hình Tĩnh, giới thiệu cô, đây là cố vấn của chúng ta trong vụ án này, anh Nguyễn, đây là trợ lý của anh ấy, cô Mộc.”
Hình Tĩnh gật đầu với bọn họ, giống như chào hỏi, sau đó nhìn thấy động tác và biểu cảm của Nguyễn Ngôn Hi, “Thế nào, không quen mùi thi thể? Ồ, anh là đàn ông mà vậy sao.”
Mặc dù câu sau nói rất nhỏ, nhưng Nguyễn Ngôn Hi vẫn nghe thấy.
“Không phải là tôi không quen với mùi thi thể, mà là mùi thi thể cộng với mùi thức ăn nhanh và mùi nước hoa trên người cô thật sự rất tệ, tôi đề nghị cô nên cân nhắc xem lần sau chọn nước hoa có hợp với mùi thi thể hay không.”
Nguyễn Ngôn Hi bịt mũi nói chuyện, giọng nói nghe có vẻ rất buồn cười.
Sắc mặt Hình Tĩnh đột nhiên nhăn lại, cô bực bội gãi tóc, “Sao câu này nghe quen vậy?”
Nguyễn Ngôn Hi khẽ nhếch khóe miệng, “Bạn trai cô từng nói?”
Khi nhắc đến điều này, Hình Tĩnh lập tức nghĩ: “Chẳng trách nó quen như vậy, anh cũng giống như bạn trai cũ của tôi, cách nói chuyện rất “gợi đòn”.”
“Tôi rất vui vì như vậy.”
Hình Tĩnh cười: “Này, anh so với anh ta mà còn…”
Thấy bọn họ càng lúc đi càng xa, Cao Lăng Trần nói: “Hình Tĩnh, chúng ta nói về kết quả khám nghiệm tử thi đi.”
Hình Tĩnh nhún nhún vai, lập tức kiềm chế lại, “Đội trưởng, vết thương ở bụng, do vật sắc nhọn đâm vào khoang bụng, gây tổn thương màng ruột và tổn thương gan, dẫn đến suy giảm lượng máu toàn thân và tử vong do mất máu nhiều. Thời điểm tử vong là từ 9 giờ tối đến 10 giờ tối hôm qua. Người chết cũng đã uống rượu trong vòng hai giờ trước khi chết, ngoài ra, trên quần áo và móng tay của người chết còn phát hiện tàng thuốc.”
Nguyễn Ngôn Hi: “Nhưng phổi của ông ấy không có vẻ là người hút thuốc là lâu năm.”
“Đúng vậy, làm sao anh biết?”
Nguyễn Ngôn Hi thản nhiên đáp: “Gạt tàn, gần đây ông ấy mới bắt đầu hút thuốc và uống rượu, nguyên nhân là vì lo lắng quá mức.”
Hình Tĩnh không hoàn toàn hiểu lời giải thích của anh, nhưng cô cũng không muốn đào sâu, “Ồ, đúng rồi, một trong những điều kỳ lạ nhất về người chết là ông ta có một hình xăm trên gót chân, đã bị người ta dùng dao cạo trầy.”
Hình Tĩnh đeo găng tay sạch, cho họ xem gót chân phải của người chết, và sau khi làm sạch vết máu, để lộ một vết dao lộn xộn trên da, một số trong đó che đi hình xăm ban đầu.
Bởi vì ai đó quá cao, Cao Lăng Trần chỉ ngồi xổm xuống nhìn gót chân người chết, sau đó nói: “Tôi đã nhờ bộ phận kỹ thuật xem có thể khôi phục lại không, nhìn có thể thấy rõ là hình xăm, hung thủ cố tình phá hủy nó, có nghĩa là hình xăm này hẳn là có ý nghĩa gì đó.”
Nếu có thể nghiên cứu được hình xăm này, nó có thể là một manh mối chính để giải quyết vụ án.
Nguyễn Ngôn Hi không để ý lắm đến hình xăm, sau khi nhìn xong thì không nhìn nữa, mà ngẩng đầu lên hỏi Hình Tĩnh: “Còn những thứ trên người ông ta khi chết thì sao?”
Hình Tĩnh chỉ vào cái bàn bên cạnh, “Đều ở đó.”
Nguyễn Ngôn Hi đến đó nhìn thoáng qua, sau đó nhìn ngón tay của người chết nói: “Ông ta có một tình nhân trẻ tuổi, tốt hơn hết là anh nên tìm và nói chuyện với cô ấy.”
Cao Lăng Trần đang ngồi xổm nhìn anh: “Sao anh Nguyễn biết được?”
Nguyễn Ngôn Hi hơi cúi đầu nhìn anh, chiều cao như vậy khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, “Chiếc nhẫn, chiếc nhẫn ông ta mang khi chết là nhẫn mới mua, trên ngón tay ông ấy để lại dấu vết đeo nhẫn, rất sâu, nhưng không khớp với chiếc nhẫn mới này, cho nên chiếc nhẫn cũ là nhẫn cưới, còn chiếc mới là nhẫn mua với tình nhân. Tìm cửa hàng của thương hiệu nhẫn này, xem camera giám sát, anh có thể tìm thấy người phụ nữ đó.”
Sau đó, Cao Lăng Trần sai người đưa Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập về nhà, khi bọn họ chuẩn bị đến siêu thị, Nguyễn Ngôn Hi đột nhiên mở mắt ra, “Dừng xe.”
Anh cảnh sát nhìn anh qua gương chiếu hậu của xe, “Anh Nguyễn, có chuyện gì vậy?”
“Mua đồ ăn.”
“…”
Anh cảnh sát đỗ xe, Mộc Thập đi theo Nguyễn Ngôn Hi ra khỏi xe.
Sau khi mua đồ xong, bọn họ lại lên xe, anh cảnh sát chở bọn họ về nhà, sau khi xuống xe, Mộc Thập phát hiện trước cổng sắt có một chiếc xe đang đậu, hoàn toàn chặn cửa.
Nguyễn Ngôn Hi đi đến trước đầu xe, đá thẳng vào đầu xe.
Mộc Thập đi tới, phát hiện một người đàn ông ngồi ở ghế lái, sau đó người đàn ông bước ra khỏi xe với sắc mặt tái mét, “Này, Nguyễn Ngôn Hi, cậu biết tôi chờ bao lâu rồi không, một tiếng, cả tiếng đồng hồ!”
Nguyễn Ngôn Hi chen vào qua khe hở giữa xe và cửa, đẩy mở cửa sắt, đi thẳng vào trong, “Tôi ra ngoài, cậu không gọi điện thì trách được ai.”
Người đàn ông theo sau anh khua tay múa chân, “Tôi gọi cho cậu nhưng cậu tắt máy rồi.”
“Ừm, do sợ cậu gọi nên tôi mới tắt máy đó.”
Nguyễn Ngôn Hi dùng tay xoay chìa khóa, giọng điệu rất “gợi đòn”.
Người đàn ông bĩu môi, quay đầu, lúc này mới nhìn thấy người có rất ít cảm giác tồn tại, Mộc Thập, “Cái bánh ú này là ai đây?”
Nguyễn Ngôn Hi mở cửa, “Trợ lý mới của tôi.”
Người đàn ông ngẫm lại hỏi: “Nguyên Tình thì sao?”
“Sinh em bé.”
Vẻ mặt của người đàn ông có chút khoa trương, “Thật sự chúc mừng cô ấy, cuối cùng cũng thoát khỏi tên quái thai này, đáng tiếc là tôi không thể gặp cô ấy thường xuyên rồi.”
“Ừm, cô ấy không có ở đây, nên Tần Lỗi cậu có thể đi rồi.”
Ngay khi Tần Lỗi muốn thay dép, Nguyễn Ngôn Hi đá dép lê sang một bên, như muốn đuổi người đi.
Tần Lỗi giật lại dép lê rồi lập tức xỏ vào, “Tôi phát hiện cậu bị rối loạn nhân cách né tránh, sao cứ luôn tránh mặt mọi người vậy.”
Mộc Thập còn chưa lên tiếng, đột nhiên nói: “Thật ra anh ấy không thể bị rối loạn nhân cách né tránh, vì rối loạn nhân cách né tránh là vì tâm lý tự ti, nhưng anh ấy lại kiêu ngạo; rối loạn nhân cách né tránh sẽ không có bạn bè, không muốn tiếp xúc với người khác vì sợ hãi, ngai ngùng, mà anh ấy là vì khinh thường; rối loạn nhân cách né tránh rất dễ vì lời phê bình của người khác mà thấy tổn thương, nhưng anh ấy thì không như vậy, anh ấy sẽ phản bác lại cho đến khi người khác không còn đường lui.”
Tần Lỗi cứng đờ tại chỗ, há miệng, một lúc sau mới phát ra âm thanh, “…Tôi nghĩ cuối cùng tôi cũng biết tại sao cô ấy trở thành trợ lý của cậu rồi.”
Nguyễn Ngôn Hi cởi khăn quàng cổ, cởi áo khoác, lấy chìa khóa dự phòng từ đệm sofa ra ném cho Mộc Thập, đồng thời nói với Tần Lỗi: “Đúng rồi, hôm nay tôi gặp bạn gái cũ cậu ở cục cảnh sát.”
Anh ta quay mặt đi, khẽ lẩm bẩm: “Vậy sao?”
“Xem ra cậu vẫn còn lưu luyến cô ấy.”
Câu này trực tiếp khiến người đàn ông tức giận, anh ta nhảy dựng lên uy hiếp: “Nguyễn Ngôn Hi, tôi cảnh cáo cậu, đừng nhắc đến cô ấy với tôi nữa, nếu không tôi sẽ trực tiếp hack máy tính của cậu.”
Sau khi Mộc Thập lau xong kính rồi đeo lại, vô cảm nói: “Anh có thể thử.”
“?”
Nguyễn Ngôn Hi xắn tay áo lên, đi vào phòng bếp, “Địa chỉ trên trang web của tôi là do cô ấy đổi.”
Người đàn ông nhìn Mộc Thập vẫn còn quấn như bánh ú, khóe miệng hơi giật, “Bây giờ tôi đã biết nguyên nhân thứ hai.”
Sau bữa tối, cuối cùng Tần Lỗi cũng thỏa mãn rời đi.
Nguyễn Ngôn Hi thoải mái ngồi trên ghế sofa, dặn dò Mộc Thập mang cho mình một quyển sách.
Mộc Thập đặt quyển sách lên bàn, sau đó ngồi bên cạnh nhìn anh.
Sau khi bị nhìn chằm chằm một lúc, Nguyễn Ngôn Hi đặt quyển sách xuống, “Làm gì vậy? Có gì muốn hỏi à?”
“Tại sao lúc đó anh biết mình sắp đến siêu thị?”
Trên đường đi anh đều nhắm mắt, sao biết được mình sắp đến siêu thị? Lẽ nào là đã canh thời gian?
Khóe miệng Nguyễn Ngôn Hi hơi giật, “Đừng nói với tôi từ khi về nhà, cô đều đang nghĩ đến chuyện này.”
Mộc Thập nhìn anh bằng ánh mắt chân thành.
“Vì cửa hàng trước siêu thị rất ồn.”
“Ồ.”
Thì ra là như vậy.
Nguyễn Ngôn Hi đặt cuốn sách lên bàn trà, dứt khoát ngồi dậy, “Mọi người thường quen suy nghĩ theo hướng phức tạp khi nghĩ về mọi thứ, nhưng trên thực tế, sự thật đôi khi rất đơn giản, giống như vụ án hôm nay, lấy tiền để che giấu, lấy đi thứ gì đó để che giấu, giết người để che giấu, gạch bỏ hình xăm là để che giấu, cô cảm thấy hắn đang che giấu cái gì?”
“Lấy tiền là để che giấu mục đích thật sự của một người, lấy thứ gì đó là che giấu những gì không tốt cho bản thân, giết người là vì diệt khẩu, gạch bỏ hình xăm có thể là để che giấu đặc thù của hình xăm.”
“Cô thấy điểm mâu thuẫn chưa?”
Nguyễn Ngôn Hi nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào cô.
Mộc Thập sắp xếp trong đầu, sau đó khẽ nhếch miệng.
Nguyễn Ngôn Hi gật đầu, biết cô đã nghĩ ra rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT