Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Ngôn Hi dụi mắt ra khỏi phòng trong bộ quần áo dài màu xám, đi xuống cầu thang, anh hít mũi, một mùi trứng.

Quả nhiên, trên bàn ăn, anh nhìn thấy một vài lát bánh mì, hai quả trứng chần nước sôi, một ly sữa, với một tờ ghi chú bên cạnh:

“Anh Nguyễn, bữa sáng trên bàn, tôi về nhà lấy hành lý, giữa trưa tôi sẽ quay lại, lát nữa sẽ có khách.”

“Khách?”

Nguyễn Ngôn Hi xem lại tờ ghi chú trước khi ném chúng vào thùng rác.

Một giờ sau, khi anh đang thoải mái ngồi trên ghế sô pha đọc sách sau bữa sáng, bị tiếng chuông cửa quấy rầy, cuối cùng anh cũng hiểu được ý nghĩa của câu cuối trên giấy ghi chú.

Ding dong, ding dong.

Công tắc mở cửa ở lầu hai, ở nhà không có ai khác, cho nên Nguyễn Ngôn Hi chỉ có thể tạm thời rời khỏi ghế sofa, chậm rãi đi tới cửa mở cửa.

Nhìn thấy người đứng bên ngoài, Nguyễn Ngôn Hi nhíu mày.

Người đàn ông ngoài cửa lịch sự nói: “Xin lỗi, đây có phải là nhà của anh Nguyễn không?”

“Có chuyện gì?”

Anh ta đưa thẻ cảnh sát ra, “Tôi là đội trưởng đội hình sự, Cao Lăng Trần, trước đó, tôi có liên lạc với cô Mộc.”

Nguyễn Ngôn Hi khoanh tay, “Vậy cô ấy nói địa chỉ cho anh sao?”

Cao Lăng Trần thành thật nói: “Trên trang web có địa chỉ.”

Ánh mắt Nguyễn Ngôn Hi khẽ lóe lên, sau đó đóng cửa lại.

Cao Lăng Trần: “…”

Nguyễn Ngôn Hi vội vàng đi đến phòng làm việc ở tầng một, bật máy tính lên rồi vào trang web của mình, sau đó bất ngờ khi nhìn thấy địa chỉ được viết ở đó: Số 144 đường Thiên Cầm! Mật mã của anh đâu rồi?

Nguyễn Ngôn Hi lấy điện thoại di động ra bấm số, điện thoại đã được kết nối, một giọng hơi tùy tiện phát ra từ điện thoại di động: “Hello, người đẹp~”

Nguyễn Ngôn Hi lạnh lùng nói: “Mùa xuân còn chưa đến.”

Giọng nói của anh ta lập tức rơi xuống vài tông, “Ặc, thì ra là tên khốn khiếp này, sáng sớm gọi tôi làm gì?”

Nguyễn Ngôn Hi đáp: “Để làm hỏng tâm trạng nguyên ngày hôm nay của cậu.”

Trước khi đối phương nổi giận, Nguyễn Ngôn Hi nói: “Trang web của tôi bị gì vậy? Mật mã bên dưới.”

Bên kia gõ bàn phím vài cái rồi vào trang web, “Sao vậy? Cậu sửa mật mã lại à?”

“Không phải tôi đổi, tôi còn tưởng là cậu đổi. “

“Dừng.”

Bên kia khinh thường nói: “Nếu tôi đổi thì tôi không chỉ đổi địa chỉ không thôi đâu, đợi lát nữa, tôi tra được nơi đổi là máy tính ở nhà cậu đó! Sao tôi không sửa lại được vậy nè, nó bảo tôi không có quyền hạn! Không có quyền hạn! Nè, Nguyễn Ngôn Hi, ai làm chuyện này!”

“Đáp án có vẻ đơn giản.”

Nguyễn Ngôn Hi biết đáp án, trực tiếp cúp điện thoại.

“…”

Có vẻ đơn giản? Vậy mau nói cho tôi biết! Người đàn ông kia gầm lên trong lòng về phía chiếc điện thoại đã bị cúp máy.

Người đó không thay đổi, còn nói là máy tính trong nhà anh đổi vào hôm qua, đươg nhiên là cái bánh ú đơ như cây gỗ làm trứng chần nước sôi đổi rồi.

Quay trở lại phòng khách, anh nhìn thoáng qua chiếc chìa khóa dự phòng vừa được đặt trên bàn, nhét nó dưới đệm ghế dài.—

Mộc Thập kéo vali, thầm nhớ lại tất cả các tòa nhà đã đi qua giữa nhà ga và nhà Nguyễn Ngôn Hi, sau đó lần theo bản đồ hình thành trong đầu, cuối cùng cũng đến được ngôi nhà lớn một cách suôn sẻ.

Kéo cửa sắt, liền thấy một người đàn ông cao lớn đứng ở cửa, hút điếu thuốc trong tay, khi Mộc Thập đi tới, anh ta vừa hút xong một điếu thuốc, sau đó anh ta dùng tay dập tắt điếu thuốc rồi bỏ vào túi đựng cầm trong tay kia, Mộc Thập nhìn xem, trong đó đã có ba, bốn tàn thuốc.

Sau khi nhìn thấy quần áo của đối phương, Mộc Thập nhận ra đối phương, chiều cao của đối phương khiến cô chỉ có thể ngước đầu lên, “Xin chào, có phải anh Cao không?”

Cao Lăng Trần cũng nghe thấy giọng nói của cô: “Vâng, cô Mộc.”

Mộc Thập đã biết nguyên nhân khi nhìn thấy Cao Lăng Trần đứng ở cửa, cho nên cũng không hỏi mà bấm chuông cửa.

Sau khi đợi vài phút, không có ai ra mở cửa.

Mộc Thập ngồi xổm xuống, từ trong túi vali lấy ra hai sợi dây kẽm.

Với tư cách là cảnh sát, đương nhiên Cao Lăng Trần biết tác dụng của công cụ này ngay lập tức, anh lên tiếng ngăn cô lại: “Cô Mộc, anh Nguyễn đang ở bên trong.”

“Tôi biết, nhưng bây giờ anh ấy sẽ không mở cửa đâu.”

Mộc Thập trực tiếp hai tay cầm sợi dây kẽm, xoay vào lỗ khóa, bấm vào, cửa mở ra, cô cất dây đi, chậm rãi nói: “Hóa ra rất tiện lợi, ồ, đúng rồi, thật ra đây là lần đầu tiên tôi làm vậy.”

“…”

Cao Lăng Trần đã bắt được đủ loại trộm cắp tràn lan, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp phải một người cạy khóa trước mặt anh.

Mộc Thập mở cửa, dẫn Cao Lăng Trần vào trong.

Lúc đi đến phòng khách, nhìn thấy Nguyễn Ngôn Hi đang dựa vào ghế sofa, khoanh tay trước ngực, nhìn cô hồi lâu, “Thật sự ngoài dự đoán của tôi, cô lại đi cạy khóa để vào.”

“Anh Nguyễn, đây là đội trưởng đội hình sự.”

Nguyễn Ngôn Hi coi như không thấy cô, tiếp tục nói: “Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn nữa là một người cảnh sát như anh mà lại để cô ấy cạy khóa vào sao?”

Mộc Thập nói: “Bởi vì anh Cao đã ở bên ngoài gần một tiếng đồng hồ rồi.”

Nguyễn Ngôn Hi: “Nên não bị đông cứng rồi sao? Còn cô nữa, vì sao lại sửa trang web của tôi?”

Mộc Thập đẩy mắt kính, “Ồ, vậy lý do anh giận dỗi là vì tôi sửa trang web của anh. Sửa trang web sẽ có công việc, anh xem, công việc đến rồi này.”

Nguyễn Ngôn Hi nói rất nhanh: “Vậy là đã đưa đến một cảnh sát có não không bằng chiều cao, hơn nữa còn toàn mùi khói thuốc sao?”

“…”

Cao Lăng Trần thấy bọn họ càng nói càng thái quá, vội vàng lên tiếng giải thích nguyên nhân: “Anh Nguyễn, lần này tôi đến là là muốn nhờ anh làm cố vấn cho chúng tôi trong vụ án này, là giáo sư Lý đề cử anh cho tôi.”

Nghe thấy tên giáo sư Lý, Nguyễn Ngôn Hi lập tức mất đi dáng vẻ kiêu ngạo trước đó, thái độ trở nên nghiêm túc, “Tôi sẽ nhận, đội trưởng Cao, anh ở ngoài chờ tôi, tôi đi chuẩn bị một chút.”

Nói xong, anh lập tức đứng dậy khỏi ghế sô pha.

Cao Lăng Trần không ngờ thái độ của anh lại thay đổi nhanh như vậy, sững sờ một lúc rồi gật đầu: “Được.”

Cao Lăng Trần đi ra khỏi nhà, sau khi đóng cửa lại, Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập đi lên lầu hai, Nguyễn Ngôn Hi đột nhiên bật cười, lại nhìn Mộc Thập vẫn đang quấn mình như cái bánh ú, nói: “Cô cố ý, cô sớm biết tôi sẽ không để anh ta vào cửa, nên mới đặc biệt chọn thời gian cô không ở nhà để mới anh ta tới, để anh ta chịu lạnh một giờ đồng hồ.”

Bị nhìn ra, Mộc Thập không có gì phải giấu diếm, “Bởi vì anh ta cũng theo dõi tooi, bây giờ tôi vẫn chưa biết mục đích của anh ấy.”

Nói là bảo vệ nhưng thật ra là theo dõi.

Nguyễn Ngôn Hi nhíu mày, “Vậy là để tôi chịu oan ức thay cô sao.”

“Thật ra, những gì anh vừa nói đều là lời từ trong lòng anh mà.”

Nguyễn Ngôn Hi dửng dưng nói: “Vậy thì sao, ai bảo anh ta đến ngay lúc tâm trạng tôi không tốt.”

Vẻ mặt Mộc Thập tỏ vẻ đã hiểu: “Ồ, tôi hiểu rồi, thì ra nguyên nhân thứ 2 anh giận là vì anh ta quá cao.”

Nguyễn Ngôn Hi trực tiếp quay người lên phòng.

Mười lăm phút sau, Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài, ngay khi bọn họ ngồi vào xe của Cao Lăng Trần, Nguyễn Ngôn Hi trực tiếp ngả người ra sau, nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi, Mộc Thập tự nhiên chơi điện thoại.

Cao Lăng Trần liếc nhìn bọn họ từ gương chiếu hậu trong xe, sau đó tập trung lái xe.

Hơn nửa giờ sau, Cao Lăng Trần đưa họ đến hiện trường vụ án, một khu dân cư cao cấp.

Cao Lăng Trần đỗ xe, nói với bọn họ: “Đến rồi.”

Mộc Thập nghe vậy thì trực tiếp xuống xe, Nguyễn Ngôn Hi mở mắt ra một lúc rồi lười biếng bước ra khỏi xe.

Đi thang máy lên tầng mười sáu, Cao Lăng Trần đưa bọn họ đến phòng 1602, cửa đang đóng, anh gõ cửa, một lúc sau, cửa mở ra, đó là một cảnh sát trẻ tuổi tóc hơi xoăn, nhìn thấy Cao Lăng Trần, lập tức nói: “A, đội trưởng, anh đến rồi.”

Cao Lăng Trần gật đầu, hơi tránh sang một bên, “Tưởng Tề, để tôi giới thiệu một chút, vị này là cố vấn của vụ án này.”

Trước khi Cao Lăng Trần giới thiệu xong, Nguyễn Ngôn Hi đã vênh váo bước vào từ khe hở của cánh cửa, hoàn toàn không để ý đến Tưởng Tề.

“Anh Nguyễn.”

“Đội trưởng, cái này…”

Hành động của Nguyễn Ngôn Hi hiển nhiên khiến Tưởng Tề cảm thấy không vui, vẻ mặt lập tức lộ ra cảm xúc như vậy.

Cao Lăng Trần liếc mắt nhìn anh, ra hiệu cho anh đừng so đo nữa, lại giới thiệu Mộc Thập: “Cô gái này là trợ lý của anh Nguyễn, cô Mộc.”

Tưởng Tề nể mặt đội trưởng, bĩu môi, không nói gì nữa, khi thấy đối phương là con gái, thái độ cũng kiềm chế hơn, “Cô Mộc, xin chào.”

Mộc Thập gật đầu: “Xin chào.”

Sau đó, theo vào trong.

Căn phòng hỗn loạn, rất nhiều thứ đã bị ném xuống sàn nhà, rõ ràng là ai đó đã lục lọi xung quanh.

Nguyễn Ngôn Hi đi vòng quanh nhà, Mộc Thập đi theo anh, cuối cùng đi tới phòng làm việc, nơi tìm thấy thi thể của người chết, tư thế và vị trí của thi thể được khoanh lại trên mặt đất, thi thể đã được gửi đến phòng pháp y.

Tưởng Tề thấy anh nhìn lướt qua ngôi nhà, vì vậy hỏi: “Anh Nguyễn, anh nhìn thấy gì? Ngoại trừ trộm cắp và giết người.”

Rõ ràng muốn xem anh có bản lĩnh gì mà kiêu ngạo như vậy.

Nguyễn Ngôn Hi liếc mắt nhìn anh ta: “Theo ý anh, đây là vào nhà trộm cướp sao? Vậy nhất định anh nghĩ là khi tên trộm đang trộm gì đó, lúc này chủ nhà đột nhiên quay về, dưới tình thế cấp bách, tên trộm đã giết chủ nhà, sau đó đem thứ có giá trị trong nhà đi rồi.”

“Đúng vậy.”

Nếu không thì sao?

“Nếu đội các anh đã nhận định đây là vụ án trộm cắp giết người thì sao lại còn muốn mời tôi đến? Đến tham quan căn nhà này sao? Thì ra cảnh sáy mấy người còn kiêm thêm việc bán nhà à?”

“Anh!”

Đôi mắt anh mở to, vẻ mặt tức giận, cảm giác như giây tiếp theo, mình sẽ lao sang đó.

Cao Lăng Trần đi đến trước mặt Tưởng Tề, ánh mắt ngăn cách họ, “Anh Nguyễn, vì tôi thấy đây không chỉ đơn giản là đột nhập vào nhà để trộm cướp, cảnh sát phát hiện, đoạn băng ghi hình vào khoảng thời gian người chết bị hại đã bị chỉnh sửa.”

Nguyễn Ngôn Hi gật đầu, hình như cũng cảm nhận được, “Trong mắt tôi, không giống như một vụ đột nhập vào nhà trộm cắp.”

Giang Tề lập tức hỏi: “Sao anh nhìn ra được?”

Nguyễn Ngôn Hi đi vài bước trong phòng sách, “Nếu là vụ trộm cắp, thì mục tiêu của hắn phải là thứ gì đó quý giá, ngay cả tủ chén bát cũng bị hắn lật tung nhưng mục tiêu của hắn không phải là tiền.”

“Không phải tiền? Nhưng tất cả tiền mặt, máy tính và điện thoại di động đã bị lấy đi rồi.”

“Vậy đây là cái gì?”

Nguyễn Ngôn Hi chỉ vào bàn, “Đồng hồ hàng hiệu, đúng rồi, trong phòng ngủ có một sợi dây chuyền vàng.”

Tưởng Tề cảm thấy có lý, “Có lẽ quá vội vàng nên quên lấy.”

“Vội vàng? Hắn còn hack được camera, rõ ràng là có chuẩn bị mới tới, đội của anh còn thấy manh mối gì khác về vụ trộm này không? Không có đúng không, có nên hắn không hề vội vàng, lấy đi mấy thứ đáng giá chỉ để che dấu mục đích thật sự để đến đây thôi, giống như hắn muốn tìm gì đó, đồng thời giết người luôn.”

Sau khi Nguyễn Ngôn Hi nói xong, anh nhìn xuống sàn nhà, ánh mắt trở về vị trí của thi thể đến cửa, sau đó anh đột nhiên ngã xuống đất, dựa vào bên cạnh vạch trắng, đặt thân thể vào tư thế giống như thi thể.

“Anh làm gì vậy?”

“Rất rõ ràng, giả vờ là một thi thể.”

Giọng nói bị bóp nghẹt của Nguyễn Ngôn Hi truyền đến từ sàn nhà.

Tưởng Tề cảm thấy không thể giải thích được, thầm nghĩ đây đúng là người kỳ lạ.

Cao Lăng Trần không nói gì về hành động của Nguyễn Ngôn Hi, “Vết máu trên sàn nhà từ phòng khách đến phòng sách cho thấy anh ta tự bò qua sau khi bị thương.”

“Không sai, vấn đề là, anh ấy bị thương nặng, tại sao phải tốn nhiều sức để bò qua đây?”

Tưởng Tề nói: “Bởi vì lúc đó anh ta muốn gọi điện cầu cứu.”

Nguyễn Ngôn Hi trực tiếp phủ nhận lời nói của anh ta: “Điện thoại ở trên bàn, anh ta không có đủ sức để đứng lên, anh không thấy anh ta bò ra cửa kêu cứu sẽ nhanh hơn sao? Nguyên nhân khiến anh ta vào phòng sách chỉ có một, hung thủ muốn thứ gì đó trong phòng sách, mà anh ta muốn biết thứ đó có bị cầm đi hay không.”

“Cho nên, chúng ta phải tìm xem có thứ nào bị cầm đi hay không.”

Nói là chúng ta, nhưng Nguyễn Ngôn Hi vẫn nằm trên mặt đất, không ngồi dậy.

Cao Lăng Trần và Tưởng Tề tìm kiếm trong phòng khách, trong khi Mộc Thập ngồi xổm bên cạnh Nguyễn Ngôn Hi.

Nguyễn Ngôn Hi quay đầu nhìn về phía Mộc Thập, “Đố vui có thưởng, cô cảm thấy thứ đó sẽ được đặt ở đâu?”

“Trên giá sách.”

“Ồ? Tại sao?”

Mộc Thập đẩy mắt kính, không vội vàng giải thích lý do, “Thứ duy nhất trong phòng sách không bị lật tung lên chính là gía sách, không phải tên trộm không động vào nó mà cố tình làm cho nó trông như chưa bị lật tung hoặc là thứ đó để ở vị trí rất dễ thấy trên giá sách.”

Nói xong, Mộc Thập hỏi: “Phần thưởng là gì?”

“Chìa khóa nhà.”

Mộc Thập nghĩ thầm, có thể đổi phần thưởng không?

Sau khi Nguyễn Ngôn Hi nói xong, anh quay đầu nhìn về phía vị trí giá sách, nói với Cao Lăng Trần: “Cách đây không lâu, vị giáo sư này đã được phỏng vấn trong phòng sách này, số thứ 206 của “Tuần Báo Học Thuật”, bên trong có ảnh chụp phòng sách này, mọi người so sánh thử có thể tìm thấy thứ đó là gì.”

Nghe xong lời này, Cao Lăng Trần lập tức nói: “Tưởng Tề, gọi Mã Minh Kiệt, nhờ cậu ta đi tìm.”

Sau đó, anh ta cúi đầu, nói với Nguyễn Ngôn Hi: “Anh Nguyễn, tôi sẽ đưa anh đến phòng pháp y.”

Lúc này Nguyễn Ngôn Hi bò dậy khỏi mặt đất, Cao Lăng Trần đã bước ra khỏi cửa, Nguyễn Ngôn Hi đi theo phía sau, lúc đi đến bên cạnh Tưởng Tề đột nhiên lên tiếng: “Có phải bây giờ anh rất ghét tôi.”

Tưởng Tề không ngờ trước khi rời đi, anh ta sẽ nói chuyện với mình, còn hỏi câu như vậy, anh sững sờ một lát, sau đó gượng gạo nói: “Không có.”

“Ghét tôi là chuyện bình thường, bởi vì ngay từ đầu tôi đã dùng từ ngữ để chọc giận anh, nhưng nhắc nhở nhỏ, nếu muốn sớm thăng chức như bạn gái anh hy vọng thì đừng thể hiện cảm xúc của mình quá nhiều, đặc biệt khi không nên, rất dễ đắc tội với người khác.”

Nguyễn Ngôn Hi bước ra khỏi phòng, Tưởng Tề vẫn còn sững sờ khi nghĩ đến những gì anh nói.

Mộc Thập nhìn thoáng qua biểu cảm của anh ta, sau đó nói với Nguyễn Ngôn Hi: “Anh còn rất thích anh ấy.”

Hai tay Nguyễn Ngôn Hi đút trong túi, vẻ mặt bình tĩnh, “Bởi vì những người dễ nhìn thấu như vậy thì không cần lãng phí trí não của tôi, tôi ghét nhất là phải nghiên cứu con người, ngược lại, tôi thích nghiên cứu mật mã và câu đố, nhưng không còn cách nào, thứ phức tạp nhất trên thế gian này chính là lòng người.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play