Sáng sớm, Nguyễn Ngôn Hi mặc quần áo rồi từ lầu hai đi xuống, trên cầu thang đã nhìn thấy Tần Lỗi đang ngồi ở bàn ăn sáng.
Anh nhíu mày, bước nhanh xuống lầu, giọng điệu rất bất mãn, “Tần Lỗi, nói cho tôi biết tại sao cậu đã ở trong nhà tôi?”
Tần Lỗi uống sữa nóng, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ, “Tôi bấm chuông cửa, sau đó Mộc Thập mở cửa.”
“Cậu tới đây làm gì?”
Nguyễn Ngôn Hi kéo ghế ra, ngồi xuống, từ trong đĩa lấy ra một miếng bánh mì.
“Hôm nay là ngày 11/11.”
Anh với lấy mứt hoa quả trét trên bánh mì, nghiêm túc và tập trung nói, “Thì sao? Sinh nhật cậu hay ngày giỗ của cậu?”
Tần Lỗi khinh bỉ anh, “Hôm nay là ngày lễ độc thân, cái đồ cách ly khỏi xã hội.”
Nguyễn Ngôn Hi liếc mắt nhìn anh ta: “Vậy chuyện này có liên quan gì đến việc cậu xuất hiện ở nhà tôi?”
“Đương nhiên, vào ngày lễ độc thân, phải cố gắng ‘thoát độc thân’, cậu xem, tôi độc thân, cậu độc thân, Mộc Thập cũng độc thân, cho nên, Nguyễn Ngôn Hi, sau khi ăn sáng xong thì đi cùng tôi!”—
Nguyễn Ngôn Hi đứng ở cửa, nhìn hình ảnh đôi nam nữ bên trong, “Đây là chỗ mà cậu muốn chúng tôi tới sao?”
Tần Lỗi: “Đúng vậy, cậu cũng không muốn sau đó sẽ để đầu óc trống rỗng mà, cậu xem, ở đây nhiều người như vậy, cậu có thể thỏa thích tìm hiểu họ, quan sát bọn họ.”
Nguyễn Ngôn Hi mím môi, “Cái này vốn không cần phải dùng nào.”
Anh quay đầu lại thì thấy Tần Lỗi đã đi vào tìm một cô gái, Mộc Thập đã đi lấy đồ ăn, anh thở dài rồi giơ chân bước vào.
Đây là một nơi bình thường để kết bạn, nơi mọi người có thể ăn uống và trò chuyện với người họ thích, xung quanh rất náo nhiệt.
Khi Nguyễn Ngôn Hi đi về phía Mộc Thập, một người đàn ông đi đến chỗ Mộc Thập với một cái ly rồi mỉm cười nói chuyện với Mộc Thập, “Cô ơi, xin chào.”
Mộc Thập ngẩng đầu nhìn anh ta, gật đầu một cái, sau đó tiếp tục ăn thêm một cái bánh mochi nữa.
Thấy thái độ của cô tương đối lạnh lùng, người đàn ông dường như không bận tâm, không từ bỏ, nói chuyện tiếp: “Tôi họ Quách, không biết nên xưng hô với cô thế nào?”
Nguyễn Ngôn Hi đang đi tới, chú ý người đàn ông này, nhìn tổng thể một chút, cau mày, bước nhanh về phía Mộc Thập.
Mộc Thập chớp mắt, “Tôi họ Tần.”
Nghe thấy câu trả lời của Mộc Thập, bước chân của Nguyễn Ngôn Hi dừng lại, khóe miệng cong thành một vòng cung xinh đẹp, hai chân xoay sang một bên, đi đến một nơi cách Mộc Thập không xa, cầm chiếc bánh sô-cô-la trên bàn lên ăn từng miếng một, nhưng ánh mắt vẫn cứ nhìn về phía Mộc Thập.
Người đàn ông: “Cô Tần, xin chào, cô có muốn uống gì không?”
“Nước lọc là được, ừm, còn phải nóng nữa.”
Người đàn ông lập tức đi rót một ly nước nóng cho Mộc Thập, “Cô Tần, chúng ta ngồi đó nói chuyện đi.”
Một hành động rất lịch thiệp.
Mộc Thập nhận lấy ly nước rồi gật đầu.
Sau đó, tay hơi nghiêng.
“A!”
Chiếc ly nghiêng khiến gần như toàn bộ nước nóng đổ trực tiếp lên quần của người đàn ông.
Tiếng kêu của người đàn ông ngay lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh, vết nước đen lớn xuất hiện trên chiếc quần màu xám, đặc biệt là trên ống quần.
Mộc Thập lấy lại ly nước, vẻ mặt vô cảm nói: “Ây da, tôi xin lỗi.”
“Cô!”
Người đàn ông nhìn thấy biểu cảm của Mộc Thập, không biết có nên tức giận hay không.
Mộc Thập lấy ra vài tờ khăn giấy đưa cho anh ta, “Anh à, nên lau nước trước đi.”
Người đàn ông lấy khăn giấy từ tay cô và đi về phía nhà vệ sinh với khuôn mặt u ám.
“Nguyễn Ngôn Hi, có chuyện gì vậy?”
Tần Lỗi vừa rồi đang trò chuyện vui vẻ với người khác, chú ý tới động tĩnh ở đây liền đi tới.
“Không sao.”
Nguyễn Ngôn Hi duỗi chân về phía trước.
Người đàn ông vội vàng đi ngang qua, mất cảnh giác nên bị vấp, trọng tâm của anh ta không ổn định, nên ngã thẳng xuống đất.
Lúc này càng lúc càng có nhiều người xem, Tần Lỗi mơ hồ, quay đầu nhìn Nguyễn Ngôn Hi, sau đó nhìn người đàn ông xấu hổ ngã xuống đất, nghĩ thầm, người này đắc tội Nguyễn Ngôn Hi thế nào vậy, chậc chậc, thật sự đáng thương.
Lúc này, Nguyễn Ngôn Hi lên tiếng: “Tần Lỗi, cậu xem ống quần bên phải của anh ta xem. “
Ngay khi người đàn ông muốn đứng dậy, nghe thấy lời nói của Nguyễn Ngôn Hi, vẻ mặt lập tức trở nên lo lắng, anh muốn nhanh chóng đứng dậy rời khỏi đây.
Kết quả là, một lực hấp dẫn tác động lên lưng anh ta, khiến anh ta ngã trở lại mặt đất.
Người xem xung quanh nhìn một cô gái, không có biểu cảm gì trên mặt, đưa chân khiến người đàn ông ngã trên đất, sau đó thu chân.
Khóe miệng Tần Lỗi hơi giật, hôm nay hai người bọn họ tới đây đập phá quán sao? Mặc dù khó hiểu, nhưng anh vẫn nắm lấy chân người đàn ông, nhấc chân quần lên một chút.
Một vết sẹo trông giống như một vết sẹo mới hình thành ở trên bắp chân của anh ta, vết sẹo trông giống như số 7
Nguyễn Ngôn Hi nhìn thoáng qua, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại: “Alo, đội trưởng Cao, tôi đã tìm được hung thủ giết bốn phụ nữ trong một tháng nay rồi.”
“Hả?”
Tần Lỗi không tin được cảnh tượng cảnh sát đến bắt và còng tay người đàn ông đó dẫn đi, suy khi xem xét kỹ mới phát hiện ra mà nói: “Người này thật sự là hung thủ sao? Nhìn cũng giống lắm. Không phải, hai ngươi phát hiện ra hồi nào? Còn nữa, Mộc Thập, cô cố ý đổ nước lên hắn à.”
Mộc Thập nói: “Ừm, bởi vì hắn hoàn toàn phù hợp với miêu tả tâm lý tội phạm của hung thủ, trên bắp chân còn có vết thương, cho nên tôi phải xác nhận.”
Tần Lỗi lắc đầu không nói nên lời: “Chậc chậc, hai người thật sự có thể chất thu hút hung thủ, chỉ cần đi xem mắt mà cũng có thể bắt được hung thủ giết người.”
Nguyễn Ngôn Hi nói có vẻ rất “gợi đòn”: “Bởi vì chúng tôi có mắt và não.”
Tần Lỗi cắt ngang, “Tôi xem như không nghe thấy gì, đúng rồi, cậu thấy người đẹp nói chuyện với tôi khi nãy không?”
“Thì sao?”
Tần Lỗi mỉm cười: “Cậu thấy cô ấy thế nào? Không tệ đúng không.”
“Nếu cậu ám chỉ cách ăn cắp của cô ấy thì đúng là cũng được lắm.”
“Cái gì?”
“Khi cô ấy trò chuyện với cậu, thời gian mắt cô ấy đặt trên mặt cậu ngắn hơn nhiều so với thời gian nhìn vào đồng hồ và túi của cậu, vì vậy…”
Tần Lỗi vội vàng sờ sờ túi quần, sau đó vẻ mặt hoảng sợ.
Mộc Thập chỉ vào cửa, “May mắn là, cô ấy đã bị bắt.”
Tần Lỗi vội vàng chạy tới.
Nguyễn Ngôn Hi nhún nhún vai, quay đầu nhìn Mộc Thập nói: “Đi thôi, về nhà đi.”
Mộc Thập: “Ừm, lễ độc thân vui vẻ.”
“Vui vẻ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT