Cảnh sát vội vã đến nhà Tiền Côn Minh, nhưng đáng tiếc Tiền Côn Minh không ngu ngốc đến mức nhốt Vương Giai Băng ở nhà, sau khi lục soát toàn bộ ngôi nhà, không tìm thấy bất cứ thứ gì liên quan đến Vương Giai Băng, nhưng tìm thấy một số thiết bị giám sát trong phòng sách, trong đó còn có con thiên nga bị mất trên giá sách trong phòng sách của Điền Khắc Nghĩa.
Lần này, Nguyễn Ngôn Hi không đi quanh mọi phòng như thường lệ, mà đi thẳng đến phòng sách, dùng ngón tay gõ nhẹ vào laptop trên bàn, thản nhiên nói: “Chứng cứ ở đây.” “
Cao Lăng Trần nhìn anh, “Ý anh là Tiền Côn Minh đã lưu tất cả những đoạn băng ghi hình kia vào trong máy tính?”
Nguyễn Ngôn Hi đút hai tay vào túi quần, dựa vào bàn, nhanh chóng nói rõ từng chữ, “Bản thân Tiền Côn Minh là một người khá kiêu ngạo, nhưng ngoài đời anh ta khá thất bại, không được coi trọng trong viện nghiên cứu, gặp khó khăn trong tình cảm, vì vậy anh ta phải cố gắng tìm cảm giác tồn tại, sự tự tin và thành công ở các phương diện khác, vậy nên tôi cũng không ngạc nhiên khi anh ta sẽ giữ tất cả đoạn băng ghi hình theo dõi Điền Khắc Nghĩa, Lưu Tước và kể cả đoạn băng ghi hình khi giết họ lưu hết vào trong máy, sau đó mỗi ngày đi làm về, bật máy tính, xem đi xem lại những đoạn băng ghi hình này.”
Cao Lăng Trần mở nhật ký của Tiền Côn Minh ra, sau đó nhấn nút khởi động, màn hình sáng lên, ánh sáng xanh nhạt chiếu ra.
Tất nhiên, Tiền Côn Minh có thể to gan lưu mấy thứ như vậy trong máy tính thì tất nhiên anh ta phải đặt mật khẩu.”
Sau đó, Nguyễn Ngôn Hi nói thêm: “Dựa trên dáng vẻ tự tin kia của hắn, mã khẩu này rất khó giải.”
Cao Lăng Trần gật đầu: “Tôi có thể nhờ người của bộ phận kỹ thuật bẻ khóa mật khẩu.”
Nguyễn Ngôn Hi nghiêng ngón tay chỉ sang một bên, “Hay là, anh để trợ lý của tôi thử đi.”
Ánh mắt của những người có mặt chuyển sang Mộc Thập đang đứng bên cạnh Nguyễn Ngôn Hi.
Mộc Thập vốn dĩ đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không phát hiện trong nháy mắt, mình đã trở thành tâm điểm, nhưng bởi vì lời nói của Nguyễn Ngôn Hi khiến cô ngẩng đầu lên, cô nhận ra mọi người trong phòng đều đang nhìn mình.
Mộc Thập chớp mắt, cô không nói gì ngay, bởi vì dù sao đây cũng không phải là quyết định của Nguyễn Ngôn Hi, hơn nữa cô cũng không biết bây giờ máy tính được mã hóa như thế nào, cô cũng không hoàn toàn nắm chắc, cho nên sẽ không tùy tiện thể hiện.
Cao Lăng Trần tò mò hỏi: “Cô Mộc rất giỏi sao?”
Mộc Thập không trả lời, có chút mơ hồ: “Trước tiên, anh nên đưa nhân viên kỹ thuật xem trước đi.”
Cao Lăng Trần gật đầu, dường như nghĩ đây là cách thích hợp nhất, nhân viên kỹ thuật được gọi đến đang thao tác trên máy tính, Nguyễn Ngôn Hi khoanh tay nhìn Mộc Thập, “Tôi nghĩ cô rất giỏi máy tính?”
Mộc Thập: “Nhưng không thể làm loạn.”
Nguyễn Ngôn Hi nhìn thấy biểu cảm của kỹ thuật viên, nhún vai, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc bọn họ không giải quyết được.”
Quả nhiên, nhân viên kỹ thuật thu tay khỏi bàn phím, có chút bất đắc dĩ, ngẩng đầu lên nói với Cao Lăng Trần: “Đây là phương pháp mã hóa rất phức tạp, rất khó bẻ khóa.”
Nguyễn Ngôn Hi: “Mộc Thập, cô mất bao lâu?”
Đối với Mộc Thập, phương pháp mã hóa này quả thực rất cao cấp, phức tạp, “Ít nhất một ngày”
Cũng không có gì đảm bảo cô sẽ có thể bẻ khóa nó.
“Không kịp rồi.”
Đối với Vương Giai Băng mà nói, đã hơn mười tiếng đồng hồ trôi qua, chờ đợi thêm nữa là một loại tra tấn về cả về thể xác lẫn tinh thần.
Nhân viên kỹ thuật bất lực nói: “Vậy thì chỉ có thể hỏi hắn mật khẩu thôi.”
“Rõ ràng, Tiền Côn Minh sẽ không cho chúng ta biết mật khẩu.”
Mặc dù Nguyễn Ngôn Hi chắc chắn như vậy, nhưng Cao Lăng Trần vẫn bảo người tiếp tục thẩm vấn Tiền Côn Minh, Cao Lăng Trần bật loa ngoài, cho nên cuộc nói chuyện ở bên đó đã đến tai bọn họ.
“Tiền Côn Minh, chúng tôi đã tìm thấy bằng chứng phạm tội của anh.”
“Phụt.”
Nguyễn Ngôn Hi đột nhiên phun ra, sau khi nhận được ánh mắt của mọi người trong phòng, anh nhún vai, vẻ mặt không thể trách tôi, “Xin lỗi, đúng vậy, tôi chỉ nghĩ đến việc Tiền Côn Minh sẽ trả lời câu này như thế nào, mấy người không thể bẻ khóa mật khẩu, phải không, hỏi vậy đúng lúc theo ý hắn muốn.”
Quả nhiên, giây tiếp theo, giọng nói kiêu ngạo của Tề Côn Minh truyền đến từ điện thoại di động, “Hơ, tôi thấy là mấy người không thể bẻ khóa mật khẩu, cho nên mới vội vàng đến tìm tôi.”
“Còn người họ Nguyễn lúc trước thì sao? Anh ta không thể bẻ khóa mật khẩu của tôi sao? Hay để anh ấy đến tìm tôi, nói không chừng tôi sẽ nói cho anh ấy biết mật khẩu.”
Sau khi kiêu ngạo nói những lời này, một loạt tiếng cười lớn phát ra từ điện thoại, dường đặc biệt chói tai trong căn phòng yên tĩnh.
Nguyễn Ngôn Hi nhíu mày, nhăn mũi, dùng ngón tay ngoáy lỗ tai anh, sau đó hỏi: “Tôi có thể thử mật khẩu bao nhiêu lần?”
Dường như thái độ kiêu ngạo của Tiền Côn Minh đã kích thích anh.
Ngay khi nhân viên kỹ thuật muốn trả lời, Mộc Thập đã nói trước: “Hai lần.”
Nhân viên kỹ thuật nghe thấy câu trả lời rõ ràng là sai, muốn phản bác, nhưng bị ánh mắt đảo qua của Mộc Thập chặn lại, sau đó nhân viên kỹ thuật buồn bã phát hiện sự tự tin của mình đã bị đôi mắt của một cô gái nhỏ cuốn đi.
Nguyễn Ngôn Hi bắt đầu vội vã đuổi người, “Tôi sẽ bắt đầu tìm mật khẩu, xin hãy rời khỏi phòng này trước.”
Để lại phòng cho người đàn ông này, lỡ như không tìm được mật khẩu mà nhập sai mật khẩu thì sao, chứng cứ sẽ biến mất, vẻ mặt Tưởng Tề không yên lòng, lập tức nhìn đội trưởng của mình.
Cao Lăng Trần tự nhiên suy nghĩ rất nhiều, mặc dù anh có chút lo lắng, nhưng hiện tại, cân nhắc mọi khía cạnh, hiện tại là cách tốt nhất là để cho Nguyễn Ngôn Hi tìm ra mật khẩu, không biết vì sao, mặc dù là lần đầu tiên hợp tác, nhưng Cao Lăng Trần cảm thấy dù người đàn ông này có chút kiêu ngạo, miệng lưỡi độc ác nhưng có thể tin tưởng ở phương diện này.
Vì thế anh dứt khoát dặn dò: “Mọi người đi ra ngoài trước đi.”
“Đội trưởng!”
Tưởng Tề thì thầm.
Cao Lăng Trần liếc mắt nhìn anh ta, lặp lại: “Mọi người đi ra ngoài.”
Tưởng Tề đương nhiên sẽ không phản kháng đội trưởng của mình, vì vậy anh bĩu môi, vẫy tay gọi những người khác ra khỏi phòng.
Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại Cao Lăng Trần, Mộc Thập và Nguyễn Ngôn Hi.
“Có chuyện gì thì gọi tôi.”
Sau khi Cao Lăng Trần nói xong lời này liền đi ra ngoài.
Mộc Thập thấy mọi người đã đi hết, xoay người giơ chân lên chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng lại có người nắm lấy tay cô, kéo cô lại, “Ai bảo cô đi?”
Mộc Thập rất ân cần nói: “Không phải khi anh suy nghĩ cần tuyệt đối yên tĩnh sao, tôi ở đây sẽ ảnh hưởng đến anh.”
Nguyễn Ngôn Hi chỉ vào máy tính, “Cô giúp tôi điền mật khẩu.”
Nói xong, anh đi đến giá sách, đi tới đi lui.
“Được rồi.”
Mộc Thập ngồi trước máy tính, im lặng, nhìn Nguyễn Ngôn Hi đi tới đi lui ở đó.
Nguyễn Ngôn Hi đột nhiên phanh lại, quay sang Mộc Thập: “Mật khẩu của máy tính cô là gì?”
Mộc Thập: “Lần nào cũng sẽ thay đổi, ví dụ như hôm nay tôi đọc một quyển sách mới, tôi sẽ dùng tiêu đề sách làm mật khẩu.”
Nguyễn Ngôn Hi giơ ngón trỏ lên, giống như có cảm hứng, quay đầu nhìn giá sách, “Ở đây có rất nhiều sách, giá sách ở phía sau bàn máy tính, nên sẽ dễ dàng lấy được sách. Hắn cao 173 cm, vì vậy cuốn sách thuận tiện nhất mà hắn có thể lấy khi ngồi trên ghế là ở khu vực này.”
Tốc độ nói của anh rất nhanh, phân tích ra một câu dài, sau đó cúi đầu nhìn đống sách trên giá, “À, qut nhiên, có mấy quyển sách bị lật xem khá nhiều, nhưng mà, là quyển nào đây?”
Trong đầu Nguyễn Ngôn Hi nhanh chóng sắp xếp lại tìn lh tiết vụ án, hai người bị giết, nguyên nhân tử vong của họ, vết nhơ của họ, sự phẫn nộ của Tiền Côn Minh, hắn muốn trút hết và kiên trì với thứ gì đó.
Nguyễn Ngôn Hi đột nhiên liếc nhìn một quyển sách, đôi mắt hơi mở to, sau đó anh rút quyển sách ra, “”Quốc Gia Lý Tưởng”, Mộc Thập, mật khẩu là “Quốc Gia Lý Tưởng”.”
Nghe xong lời này, Mộc Thập lập tức xoay người lại, nhanh chóng nhập mật khẩu, nhấn xác nhận.
Mật khẩu sai!
Mộc Thập: “…”
Nguyễn Ngôn Hi cũng bó tay rồi, “Đừng nói với tôi rằng hắn ta chơi từ phiên âm nha.”
Sau đó anh nói đầy ẩn ý: “Nhưng cũng không sao, dù sao cũng còn hai cơ hội nữa.”
Hóa ra anh đều biết, Mộc Thập mím môi, gõ chữ “republic”.
Hình ảnh chuyển động, họ đã thành công đăng nhập vào, rồi Cao Lăng Trần và những người khác nhanh chóng bước vào phòng.
Sau đó, Mộc Thập dễ dàng tìm thấy những đoạn băng ghi hình đó, bao gồm cả camera nơi Vương Giai Băng bị giam giữ, trong đoạn băng, Vương Gia Băng bị trói vào giường, cô không ngừng giãy giụa, nhưng không thể thoát ra.
“Có thể tìm tới…”
Trước khi Cao Lăng Trần hỏi xong, Mộc Thập nhanh chóng gõ bàn phím, sau đó đẩy kính, chỉ vào màn hình máy tính nói: “Tìm được địa chỉ rồi, chính là ở đây.”
Cao Lăng Trần lập tức gọi cảnh sát gần nhất tới đó.
Ngay khi Cao Lăng Trần gọi điện thoại xong, điện thoại di động đã bị Nguyễn Ngôn Hi giật đi, “Anh Nguyễn?”
Hiển nhiên không hiểu ý đồ khi đột nhiên lấy điện thoại của anh.
Nguyễn Ngôn Hi trả lời ngắn gọn: “Gọi điện thoại.”
Cao Lăng Trần nhắc nhở: “Mật khẩu điện thoại di động.”
“0715.”
Nguyễn Ngôn Hi vừa nói vừa nhấn bốn con số.
Cao Lăng Trần: “…”
Nguyễn Ngôn Hi bấm số điện thoại áp chót trong cuộc gọi gần đây, ngay khi điện thoại được kết nối, trước khi người ở bên kia kịp lên tiếng, anh ta trực tiếp nói: “Bây giờ Tiền Côn Minh ở bên cạnh anh sao?”
Thành viên trong đội hơi bối rối khi nghe thấy giọng nói không phải của đội trưởng, nhưng anh ta vẫn trả lời: “Vâng, vâng.”
Nguyễn Ngôn Hi: “Để hắn nghe điện thoại.”
“Ồ, được.”
Đội viên kia nhấn loa ngoài, sau đó đặt lên bàn trước mặt Tiền Côn Minh, “Xong rồi.”
Nguyễn Ngôn Hi đưa điện thoại lên miệng, khóe miệng nở nụ cười, “Tiền Côn Minh, tôi là người họ Nguyễn, thật không may, vừa rồi tôi đã bẻ khóa mật khẩu của anh rồi, Quốc Gia Lý Tưởng sao? Hừ, vậy thì tôi chúc anh ở trong tù, à không, phải nói là trong địa ngục tự thành lập quốc gia lý tưởng của mình đi! Tất nhiên, nếu có địa ngục!”
Nói xong, anh trực tiếp cúp điện thoại, nghĩ đến Tiền Côn Minh chắc chắn vẫn đang tức giận ở đầu bên kia điện thoại, sau đó hả giận ném điện thoại cho Cao Lăng Trần, “Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành.”
Sau đó anh búng ngón tay, “Mộc Thập, về nhà đi, tôi muốn ngủ bù.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT