Ngày hôm nay cực kỳ rung động, hắn đã tiếp nhận quá nhiều tin tức, khiến cho nỗi lòng không cách nào duy trì bình tĩnh.
“Meo meo làm sao thế này…”
Thiếu nữ váy đỏ vẫn còn buồn ngủ, nàng không khỏi dụi dụi con mắt, ánh mắt vô tội mê mang.
Meo meo đột nhiên ngủ thiếp đi, ắt hẳn cũng không chảy nước miếng, gây ảnh hưởng đến hình tượng thục nữ chứ?
“Con sâu ngủ nhà ngươi này.”
Từ Bắc Vọng lườm nàng một cái.
“Hứ.” Miêu Khả Ái lẩm bẩm một tiếng.
Meo meo còn lâu mới ngốc nghếch, tiểu phôi đản nhất định đang có bí mật, cũng không muốn cho meo meo nghe được.
“A, cái mũ thật uy vũ…”
Nàng phát hiện tiểu phôi đản đang đội một chiếc tử quan cường thế tôn quý, đôi mắt to tròn tràn đầy hâm mộ.
“Đừng quấy rầy ta.”
Từ Bắc Vọng ném một đống đồ ăn vặt cho nàng, ngăn chặn cái miệng của con mèo ngu ngốc này.
“Được.”
Miêu Khả Ái biết tiểu phôi đản đang có tâm sự, nên cũng không líu ríu ồn ào nữa.
Từ Bắc Vọng đi từng bước chậm rãi trong vùng đất bị phong ấn, hành tẩu khắp không bờ bến.
Sự cô độc yên tĩnh có thể giúp hắn giải quyết những suy nghĩ lộn xộn của mình.
Thật ra, hắn không cần phải suy nghĩ xa xôi đến như vậy, kỷ nguyên thứ ba gì chứ, mắc kẹt ở quá khứ gì chứ, thực lực hiện tại của hắn không thể tiếp xúc đến những vấn đề này, cho nên suy nghĩ quá nhiều cũng chỉ càng thêm phiền não.
Mối lo lắng duy nhất chính là kỷ nguyên trường hà.
Hắn có một loại trực giác, con đường mình từng nếm thử cũng không sai.
Thôn phệ phôi thai của thiên kiêu cái thế, luyện hóa thành phôi thai của chính bản thân, tạo nên bản ngã phôi phai siêu thoát bên ngoài đại đạo.
Một khi mình bị gặp phải tai ương, bản ngã phôi thai có lẽ sẽ giúp đỡ mình chống cự lại phần lớn tổn thương.
Nói cách khác, lấy sự hao tổn của phôi thai để bảo toàn tính mạng của mình.
Có thể sống sót hay không vẫn là ẩn số…
Chủ yếu là do hắn quá ngưu bức, dùng chuyện đơn giản nhất để so sánh, trong một đám nhân loại xấu xí đột nhiên có một người đẹp trai, sao có thể không bị chú ý được cơ chứ?
Nhưng mặc kệ như thế nào, nhất định cũng phải để bản ngã phôi thai thành hình.
Điều đó có nghĩa, hắn vẫn chưa giết thiên kiêu cái thế đủ nhiều, cho nên nhất định phải tàn sát thỏa thích.
Mấu chốt nhất là tận lực tìm kiếm thần vật trước kỷ nguyên thứ ba, cũng chính là cơ duyên thần thoại trước kia.
Hắn có một dự cảm mãnh liệt, kỷ nguyên thứ ba thần bí ắt hẳn có thể chống cự tai nạn trường hà vô tình.
Hơn nữa, hắn không thể chỉ chú ý mình, trong ba ngàn năm ngắn ngủi này, còn phải nghĩ cách giúp cho đại lão.
“Cuộc sống yên tĩnh đã một đi không trở lại, ta lại phải bận rộn thôi…” Từ Bắc Vọng than nhẹ một tiếng, đi về phía thân ảnh mặc váy đỏ mảnh mai.
“Ra ngoài đi.”
Tử quan lấp lánh hào quanh, chỉ cần thủy tinh màu xám được khởi động thì mảnh đất bị phong ấn lập tức bị vỡ vụn, kết nối với khí tức vũ trụ.
Bỗng nhiên hắn dừng bước.
“Lại thế nào à nha?” Miêu Khả Ái lau bánh ngọt ở khóe miệng đi, ăn nói hàm hồ không rõ.
“Liên hệ với tổ mẫu của nương nương đi, để bà ấy đến đưa ta đi!”
Từ Bắc Vọng có chút hăng hái nói.
Hắn chuẩn bị phải đối mặt với hôn sự khó có thể trốn tránh.
Cho dù hắn không quan tâm đến việc đắc tội với Vĩnh Hằng Quốc Độ, nhưng cũng không nên gây tai hoạ cho các lão tổ tông của Nhật Bất Lạc.
Đặc biệt là khi biết được kỷ nguyên trường hà sẽ giáng lâm vào ba ngàn năm sau, hắn càng cần lợi dụng lực lượng của Nhật Bất Lạc.
Cho nên, chẳng bằng lặp lại chiêu cũ, để tổ mẫu của nương nương mang hắn đi, ngụy trang thành một màn kịch bắt cóc.
Như thế chẳng phải là có thể đàm phán sao?
Ví như hủy bỏ hôn ước này, cưới kiêu nữ Hoàng Cẩm Sương của Thất Quan Vương.
Khi hạt giống số một đứng trước tuyệt cảnh, Nhật Bất Lạc hủy bỏ hôn ước là hợp tình hợp lý, chư thiên không thể chỉ trích, Vĩnh Hằng Quốc Độ cũng không dám mượn cơ hội gây chuyện.
Hôn ước có tính là gì khi đặt trước mặt tính mạng chứ?
“A, vì sao chứ?” Miêu Khả Ái lại ngơ ngác.
“Làm theo đi!” Từ Bắc Vọng gõ nàng một cái.
“Ồ.” Miêu Khả Ái lấy dây chuyền từ cái cổ trắng trẻo ra, lấy ngọc giản ra, mềm giọng nói: “Bà nội, ngươi mau tới nha…”
“Ai, tên điên Thái Sơ chào tạm biệt nhân gian bằng phương thức này, quả thật khiến cho người ta tiếc hận.”
Một cường giả vĩ ngạn mông lung mơ hồ than thở một tiếng, nhưng khuôn mặt rõ ràng đang ẩn biệt ý cười trên nỗi đau của người khác.
Bên trong tinh không, thụy khí lan truyền, một Chí Cao Bất Hủ khác bối rối: “Trọn vẹn bốn chín ngày không thấy dấu vết, nhưng hồn đăng vẫn chưa bị dập tắt.”
“Ngu xuẩn.” Cường giả vĩ ngạn sừng sững nhìn hắn, chế nhạo: “Kỷ Nguyên Bất Diệt Thể là một thể chất vô thượng xuyên suốt suốt thời đại Thần Thoại cho đến nay, đám người tại một phương vũ trụ khác chẳng lẽ sẽ bỏ qua sao?”
“Đương nhiên, bọn hắn sẽ thi triển thủ đoạn thiên đao vạn quả, phân chia huyết nhục của áo bào trắng cấm kỵ để trợ giúp đệ tử tăng thêm một trăm triệu tuổi thọ.”
Nghe vậy, rất nhiều thân ảnh lặng im, nghĩ tới cảnh tượng một nhân vật vô song không ai bì nổi đang hứng chịu sự tra tấn cực kỳ tàn ác.
Bọn hắn đã…
Muốn cười!
Rất nhiều tu sĩ luôn mong ngóng áo bào trắng cấm kỵ sẽ rơi xuống tế đàn, hiện tại rốt cuộc có thể tận mắt chứng kiến, làm sao có thể không hưng phấn?
Nếu có trách, thì trách hắn quá xuất sắc!
Ai cũng có tâm lý ghen tị tiêu cực, không quen nhìn những nhân vật siêu nhiên cao cao tại thượng, duy ngã độc tôn.