Hình ảnh dì Thanh càng thêm mơ hồ, giống như bị bài xích khỏi vũ trụ này.

“Nhiều nhất ba ngàn năm nữa, nơi này lại phải nghênh đón tai nạn hạo kiếp một lần nữa, tu sĩ sở hữu thiên phú càng cao, đạo tâm càng vô địch, thì sẽ càng bị phá hủy triệt để.”

“Hạng người khí vận cao, hạng người khí vận thấp, tất cả đều như nhau.”

Nàng ta cố ý cường điệu khí vận, chứng tỏ bản thân cũng hiểu rõ tình hình của Minh công tử…

Vì lẽ đó, nàng mới đặc biệt kính nể hắn ta khi có thể đi đến mức độ này.

“Mẹ ngươi lo lắng cho ngươi, luyện chế ra mũ quan Đỉnh Tử này, có thể giúp ngươi có thêm 3% khả năng sống sót.”

Nàng trịnh trọng nói ra, mặt mày vô cùng trịnh trọng.

Từ Bắc Vọng cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa, nội tâm long trời lở đất.

Hắn rất nhạy cảm nắm bắt được bốn chữ “phá hủy triệt để” này.

Khó trách mẹ hắn tỏ ra chẳng quan tâm, căn bản không lo lắng nhi tử sẽ bỏ mạng, bởi vì bà ta sẽ luôn có thủ đoạn luân hồi.

Nhưng tai nạn hạo kiếp chính là sự chôn vùi triệt để!

Cho nên.

Bà gấp gáp.

Không thể nghi ngờ, tai nạn hạo kiếp lần này nhất định sẽ hủy diệt tất cả sinh linh trong kỷ nguyên.

Trong suốt lịch sử vũ trụ, những cường giả vô thượng có tuổi thọ ngang với thiên địa, nhưng cũng phải long đong lo sợ khi đối mặt với kỷ nguyên Trường Hà. Rất nhiền thần thoại vô địch đều ảm đạm tàn lụi, rất nhiều huyền thoại bất hủ phải bỏ mạng dù không cam lòng.

“Ba ngàn năm?”

Từ Bắc Vọng có chút khó thở.

Nếu như câu nói này lan truyền khắp vũ trụ, tất cả mọi người nhất định sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Một thời đại kỷ nguyên, ngắn thì tám vạn năm, lâu thì ba trăm vạn.

Dù sao đi nữa, từ thời đại Thần Thoại đến nay, quy luật này vẫn luôn được duy trì, chưa bao giờ chệch hướng.

Một khi tám vạn năm trôi qua, các Thần tộc hoàng kim đều sẽ đề cao cảnh giác, chuẩn bị mọi thứ để đối phó với tai nạn hạo kiếp.

Nhưng bây giờ, hạo kiếp lần trước chỉ mới lắng đọng suốt một ngàn năm trăm năm.

Nhanh như vậy mà cả vũ trụ này đã nghênh đón kỷ nguyên Trường Hà tiếp sao?

“Không thể sai được!”

Ánh mắt của dì Thanh cực kỳ chắc chắn.

Từ Bắc Vọng trầm mặc, người xử sự không sợ hãi như hắn như vậy sẽ khó tránh khỏi cảm giác bất an.

kỷ nguyên Trường Hà tới, hắn chính là bia ngắm sáng chói!

Ngươi ngưu bức?

Ngươi lăn lộn giỏi?

Ngươi không sợ cả trời, không hề sợ hãi?

Người bị đánh chính là ngươi đó!

Thể loại tai nạn hạo kiếp này không hề nói lý, càng là sự tồn tại bất khả chiến bại, thì càng dễ bị hủy diệt.

Hơn nữa, khí vận của Từ Bắc Vọng là số âm, thiên đạo nhất định sẽ không cho hắn một chỗ dung thân, càng phải nghênh đón kiếp nạn.

Nghĩ đến đây, hắn tranh thủ thời gian để đeo tử quan lên, tóc vàng phiêu tán, khí chất phá lệ tôn quý.

Dì Thanh hơi mỉm cười, dịu dàng nói: “Minh công tử, dì tin tưởng ngươi sẽ bình yên vượt qua kiếp nạn này.”

“Chỉ có thể cố gắng mà thôi…” Từ Bắc Vọng gật đầu, bản thân mình cũng không có nhiều lòng tin.

Đạo lý rất đơn giản, mẹ ruột vẫn luôn áp dụng phương pháp nuôi thả, nhưng đột nhiên lại phái người bên cạnh tới đây để thông báo về đại hạo kiếp ba ngàn năm sau, như vậy chứng tỏ bà ta cũng e sợ nhi tử sẽ bỏ mạng.

“Bà ấy đang ở đâu?”

Từ Bắc Vọng rất khó để giả bộ không thèm để ý, vẫn hỏi đến vấn đề này.

Néu thật sự vẫn thua, hắn chỉ có thể tìm mẹ.

Mặc dù Từ Bắc Vọng hắn là thằng xui xẻo, nhưng theo một ý nghĩa nào đó, hắn cũng rất may mắn.

Lúc nhỏ yếu, hắn một mực ôm đùi của nương nương để ỷ thế hiếp người, như vậy không sảng khoái sao?

Đợi đến khi đi đến giới Khởi Nguyên, nhờ vào khí vận cuồn cuộn của nương nương, hắn tiếp tục ngồi mát ăn bát vàng.

Lỡ như lại gặp phải tai nạn, hai người bọn hắn không thể giãy dụa, thì còn có thể dựa vào mẹ ruột.

Nương nương, nương, hai kiểu xưng hô này thật đúng là một loại duyên phận kỳ diệu…

Nhưng một câu nói đã làm tan vỡ sự mong chờ của hắn.

“Chúng ta ở quá khứ, trước kỷ nguyên thứ ba.”

Dì Thanh nói đúng trọng tâm.

“Quá khứ?” Từ Bắc Vọng chấn kinh.

“Không sai, ta đứng ở chỗ này, tương đương với việc đảo ngược thời gian không gian mà đi đến tương lai.”

Dì Thanh mở miệng, thân ảnh phiêu tán giống như một trận gió.

Từ Bắc Vọng không thể nào hiểu được, cái này đã hoàn toàn vượt ra trong phạm vi nhận biết của hắn.

“Đã chết rồi?”

Hắn không có dấu hiệu sa sút tinh thần.

Thông qua đạo pháp có thể nhìn trộm quá khứ, nhưng không ai có thể sống ở bên trong quá khứ, trừ khi đã chết rất lâu.

“Không thể hiểu như vậy, chuẩn xác mà nói, chúng ta bị nhốt ở trong quá khứ.”

Ánh mắt của dì Thanh có chút phức tạp, nhưng cũng không có sự mất mát hay bàng hoàng.

Nhưng bên trong con ngươi chuyển động này lại ẩn giấu đi rất nhiều bí mật.

“Kỷ nguyên thứ ba…” Từ Bắc Vọng thì thào khẽ nói.

Tại giới Khởi Nguyên, kỷ nguyên thứ ba là thời đại thần bí nhất, ngay cả Táng tộc cũng bị hủy diệt trong giai đoạn này..

Mọi điển tịch, sử sách liên quan đến kỷ nguyên thứ ba đều biến mất, không ai biết chuyện gì đã xảy ra.

Mà chư thiên vạn vực cũng như thế.

Chư thiên chia làm thời đại Thần Thoại, thời đại Hoang Cổ, thời đại Viễn Cổ, thời đại Thái Cổ, thời đại Trung Cổ…

Nhưng cũng không có ghi chép liên quan tới giai đoạn trước thời đại Thần Thoại!

Mà tuyến thời gian của thời đại Thần Thoại vừa khớp với kỷ nguyên thứ tư của giới Khởi Nguyên!

“Ta phải trở về quá khứ đây, ngươi nhớ phải đội cái quan Đỉnh Đầu này đấy.”

Dì Thanh lơ lửng không cố định, giống một trang giấy không tì vết đang du động, sắp biến mất.

“Sẽ còn gặp mặt chứ?” Từ Bắc Vọng không nhịn được hỏi.

Dì Thanh khóe môi khẽ nhếch, cười như không cười nhìn chăm chú hắn:

“Ngươi biết ở ở nơi nào, ngoại trừ chúng ta, còn có một người đặc biệt.”

“Thật sự muốn tiếp tục chơi với ngươi một chút nữa.”

Tiếng cười trong trẻo êm tai, dáng người uyển chuyển hoàn toàn tiêu tán, vô tung vô ảnh, không còn chút vết tích nào.

Từ Bắc Vọng lẳng lặng đứng sừng sững thật lâu, dòng suy nghĩ chia thành ngàn vạn nhánh nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play