Mấy lão quái vật tóc vàng đứng sừng sững trên vùng đất tịnh thổ, gương mặt ngập tràn giận dữ, dư nghiệt của Thất Quan Vương ung dung nhàn nhã đứng ở chỗ đó, cứ như đang cố ý nhục nhã Nhật Bất Lạc vĩ đại vậy!
Khối hóa thạch sống đang đứng sừng sững trong với cuốn họa quyển không hoàn chỉnh, các nàng muốn đi thì cũng chẳng có ai ngăn cản nỗi, đây mới là điều đáng giận nhất!
Dù đây chỉ là cuốn tranh rách nát nhưng món đồ này xếp thứ ba trong Chư Thiên Khí Vật Phổ, ai nấy đều có thể tưởng tượng uy lực của nó khủng bố cỡ nào, trừ khi các lão tổ tông thời đại hồng hoang đồng thời giáng lâm, thì may ra mới ngăn chặn các nàng được.
Có điều, tộc nhân của Nhật Bất Lạc cũng quá đỗi vui mừng khi chứng kiến phong thái anh dũng bất phàm của tiểu bối nhà mình, hắn đã giành lấy vinh quang vô thượng cho Nhật Bất Lạc một lần nữa.
“Hạng bốn…’’
“Sao chỉ có hạng bốn được?’’
Chư thiên vạn vực lấy lại tinh thần, âm thanh xôn xao vô biên vô tận vang lên, ai nấy đều khó mà bình tĩnh nổi, tất cả mọi người đều cảm thấy rất khó tin.
Trong màn sao ngân hà rực rỡ, nam tử áo tắng đứng sừng sững trên ngôi sao xanh biếc, mái tóc vàng phất phơ cứ như là Thánh Hoàng đến từ địa ngục, đồng thời thể hiện uy nghiêm không thể xâm phạm!
Trong suy nghĩ của hàng vạn sinh linh, áo bào trắng cấm kỵ ít nhất cũng phải trước hạng ba, ai có thể lay động nổi sức mạnh kết hợp giữa Vô Cực Tuyết Kiến và Vô Cực Quân Thiên chứ?
“Hoàng Cẩm Sương xếp hạng chín, nàng ấy cũng từng xếp hạng ba trong thời kỳ đỉnh cao nhất…’’
Trong khi chư thiên vạn vực bàn tán sôi nổi, nam tử tuyệt thế được chú ý nhất giậm chân tại chỗ trên hư không, ánh mắt lạnh lẽo như đang ẩn chứa nọc độc.
Bộ dạng mất tinh thần của Vô Cực Ẩm Hận bị quét sạch sành sanh, thần sắc bùng nổ chiến ý mãnh liệt.
Hắn phải bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng, cho dù chết thì cũng phải oanh oanh liệt liệt!
Dị tượng cuồn cuộn che đậy tinh không, các đại Thần tộc hoàng kim bị bao phủ bên trong màn sương mù hỗn độn, ánh mắt nhìn về phía nông phu có chút bi thương.
Một đêm ngộ đạo lên Đế, đồng nghĩa với việc không một chút căn cơ nào, Vô Cực Ẩm Hận không khác gì đang lâu đài xây trên cát, hắn lấy cái gì để chống lại kẻ điên Thái Sơ đây?
“Ha ha…’’
Vô Cực Ẩm Hận ngây ngốc nhìn vòm trời, sự rực rỡ thuộc về hắn đã tan biến không còn.
Cô đơn giữa thời đại chính là đáng thương như thế, hắn cũng từng kiêu ngạo bất tuân, hoành hành chư thiên vạn vực, không một ai dám bất kính.
Nhưng hôm nay đối mặt với kẻ điên Thái Sơ, hắn lại nảy sinh nỗi tuyệt vọng đến độ hít thở không thông, tựa như đã đoán trước được kết cục của mình.
“Lịch sử của kỷ nguyên vũ trụ, nên có một cây bút dành cho ta!’’
Vô Cực Ẩm Hận rít gào, phát ra uy áp không thể địch nổi của Thiên Đế, như tinh lộ thiên thạch sụp đổ, khiến người ta sợ hãi cồn cào.
Một quyền đấm nát hư không, rắn chắc bất diệt không gì sánh kịp, khiến cho một khu vực chín trăm vạn dặm thành một đống đổ nát tan hoang.
Nhưng cũng chỉ như thế.
Người hắn đối mặt chính là áo bào trắng cấm kỵ, một kẻ mất trí đã được định mệnh lựa chọn để trở thành sự tồn tại bất khả chiến bại.
“Thật là nhàm chán.’’
Nam tử áo trắng chỉ nhẹ nhàng phất ống tay áo, ánh mắt lại nhìn về phía thân ảnh váy tím, hắn vẫn còn canh cánh trong lòng vì sự nhục nhã ban nãy.
Ta cần ngươi ra tay chắc?
Sức mạnh tin đấu rũ xuống tin cầu, ánh sáng sặc sỡ hội tụ lại thành một hư ảnh thánh khiết mờ mịt, bất thình lình xuyên thủng cự quyền Thiên Đế, khiến vũ trụ thiên hà xuất hiện gợn sóng ngập trời.
Cơ thể của Vô Cực Ẩm Hận động đậy một cái, một đống máu đen trào ra từ mi tâm, thân thể của Thiên Đế cứ vậy bị phá hủy từng tấc một.
Bầu trời đầy sao chìm trong tĩnh mịch, âm thanh tế tự đại đạo mơ hồ vang lên, cứ như tiếng khóc bi ai cho một nhân vật kinh tài tuyệt diễm trong truyền thuyết.
Thiên Đế sơ phẩm bình thường, nhưng lại không chịu nổi một kích của kẻ điên Thái Sơ.
Thiên kiêu xếp thứ tư trên bảng Vấn Đỉnh từ bảy kỷ nguyên trước đó, giáo chủ của Cổ giáo m Dương, cứ thế mà thê thảm ngã xuống, vẫn khiến mọi người rung động sâu sắc.
Một nhân vật vĩ đại đến mức đi chăng nữa, thì cũng không là gì trước mặt năm tháng tuế nguyệt, kết cục chỉ là một đống máu thịt bầy nhầy.
Một vị vương giả bễ nghễ trong thế gian vĩnh viễn trở thành lịch sử, máu tươi và uy danh của hắn đúc lên một vị Thánh Hoàng truyền kỳ vĩ đại.
“Ta cũng từng không ai bì nổi, từng đi lên thần đàn mà.’’
Hư ảnh Thiên Đế trong ngân hà không cam lòng nói, Vô Cực Ẩm Hận hình thần câu diệt, bắt đầu hóa thành tro tàn tán loạn đầy trời.
Tro tàn ngưng tụ thành một quầng sáng trong suốt to bằng bàn tay, tinh cầu cô quạnh đột nhiên sinh trưởng rồi suy bại, cường thịnh rồi diệt vong, vòng đi vòng lại, không ngừng luân phiên tuần hoàn.
“Đạo Thể m Dương?’’
Một đạo quân kinh hãi hô to, ánh mắt loé lên một tia ước ao.
Nam tử áo trắng cướp lấy quầng sáng trong suốt, rồi sau đó vận chuyển Đế lực rồi nhanh chóng luyện hóa với biểu cảm tràn đầy mỹ mãn.
Nhưng bỗng nhiên.
Ánh mắt của hắn trở nên đáng sợ kinh khủng, lạnh lùng nói: “Ngươi gạt ta?’’
Căn bản không có nhị khí âm dương thiên địa!
“Ha ha ha ha… Vô Cực Ẩm Hận ta chưa bao giờ có được đạo thể!’’
” m, dương…’’
Ý niệm của Thiên Đế bên trong vũ trụ thảm thiết cười to, cứ như là sự điên cuồng sau cái chết, âm thanh tế tự đại đạo tràn ngập trong vũ trụ: “Thất Quan Vương, chẳng phải các ngươi muốn giết chết hắn sao, mau làm đi!’’
” m tử dương diệt, dương còn âm vong!’’
Ý niệm hoàn toàn không còn sót lại thứ gì, Vô Cực Ẩm Hận rời khỏi vũ trụ, nhưng đã để lại một phiền toái to lớn….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT