Hoàng Cẩm Sương không nằm trong hiệp ước, bọn chúng vốn dĩ có thể ra tay cứu viện, nhưng đều bị những quy tắc vô hình cản trở.
Trong bức tranh, một thiếu phụ duyên dáng đang ngồi xếp bằng, bà ta giống như khối hóa thạch có sinh mệnh, toàn thân phảng phất dấu vết thời gian kéo dài đến chín ngàn vạn năm.
Người đó là tổ mẫu của Hoàng Cẩm Sương, mẫu thân Ngoan Nhân Chí Cao!
Tổ tông đời thứ ba của các Thần tộc Hoàng Kim đều không xuất hiện, liệu ai có thể chống lại bà ta?
“Lão bất tử …”
Lửa thiêu đốt trăm triệu thước, bộ dáng hiên ngang tràn đầy lửa giận, trong lòng hiện lên một tia sợ hãi.
Lúc trước, chính bà ta và một người khác đã bảo hộ những dòng dõi còn sót lại của Thất Quan Vương, là một sự tồn tại sừng sững trên đỉnh cao nhất.
Vô số sinh linh trong tinh cầu nhìn qua thi thể Ngao Bặc, ai nấy đều có cảm giác không chân thực.
Cứ như vậy mà chết?
Vì sao bên bị tổn thất luôn là Bắc Cực Thú Liệp …
Thiên kiêu duy nhất của Bắc Cực Thú Liệp tham gia tranh đấu Tinh Không Bỉ Ngạn vì muốn thế hiện long uy của mình trước thế nhân, vậy mà lại trở thành bàn đạp cho Hoàng Cẩm Sương.
Đệ Ngũ Cẩm Sương vô cảm như cũ, ánh mắt xinh đẹp không tỏ rõ ý tứ.
“Ngươi làm nhục ta! Ngươi làm nhục ta! Ngươi làm nhục ta!”
Nam tử áo trắng sừng sững trong tinh không, khuôn mặt tuấn mỹ trở nên dữ tợn, linh hồn hắn kháng cự sự bảo hộ này.
Bùm bùm!
Đột nhiên, một luồng khí tức tử vong bùng nổ dữ dội trong tinh không, khiến thế giới con người bị chấn động.
“Nó … nhắm vào Bồng Lai Cổ Tinh!”
Một Đạo Quân kinh hãi kêu lên.
Các sự tồn tại vĩ ngạn của Hồn Bất Quy như bị sét đánh, bọn họ nhao nhao thi triển vô số đạo pháp không thể diễn tả, nhưng lại trông thấy cảnh tượng khiến ai nấy đều tê dại cả da đầu.
Dòng sông Vong Xuyên dưới Hoàng Tuyền bỗng sôi trào.
Cầu Nại Hà lại sụp đổ!
Vô số oán linh chen chúc nhau thoát ra ngoài, giáng lâm vùng tinh không này bằng tốc độ nhanh tới mức quỷ dị.
Chết chóc!
Khí tức tử vong vô biên vô tận kéo đến, tựa như muốn chiến đoạt linh hồn của hàng vạn sinh linh, khiến bọn như rơi vào địa ngục, đang đối diện với bàn thẩm phán của Tử thần.
“Hoàng Cẩm Sương! Hãy nhìn thật kĩ thực lực của ta!”
Lời nói giống như hờn dỗi, nam tử áo trắng thánh khiết hóa thành một đóa Vương hoa Bỉ Ngạn óng ánh, điên cuồng thúc giục quỷ hồn.
Thần hồn của Vô Cực Tuyết Kiến và Vô Cực Quân Thiên kịch liệt run rẩy, đây là lần đầu tiên mà bọn họ cảm thấy bản thân thật nhỏ bé vô dụng đến mức này, nội tâm nảy sinh ra cảm giác tuyệt vọng bất lực.
Mọi chuyện sao lại kinh khủng tới mức này?
Một cây liễu cổ lão vắt ngang vũ trụ, che khuất bầu trời đầy sao, mỗi nhánh liễu đánh tan linh hồn của quỷ, cành lá vô tận bao vây oán niệm của chúng.
Sắc mặt Vô Cực Nhị trở nên trắng bệch, từng giọt huyết dịch hoàng kim tuôn ra từ cơ thể, biến thành năng lượng để kéo dài cành lá của cây liễu.
Chấn động từ Hoàng Tuyền dần dần kết thúc, hàng vạn vong hồn biến thành khói đen, lực lượng hủy diệt càng lúc càng suy yếu.
Răng rắc ——
Ánh mắt chư thiên vạn vực đều hiện lên mộ tia không thể tin được, cây liễu Thái Cổ đã có một vết rách kinh khủng, gần như không thể phục hồi như cũ.
Tĩnh mịch.
Chư thiên vạn vực im ắng như tờ, nhưng hàng vạn sinh linh cảm thấy có thứ gì trong lồng ngực chuẩn bị nổ tung, trái tim đập kịch liệt như nổi trống!
Một chiêu vừa rồi của áo bào trắng cấm kỵ, đơn giản như âm phủ Thánh Hoàng,
Cảnh tượng chết chóc, hủy diệt, khiến hàng loạt vong linh tan rã kia đã gây ấn tượng vô cùng sâu sắc, đời đời kiếp kiếp không thể quên.
Quá chấn động!
Vô Cực Nhị bắt buộc phải thiêu đốt tinh huyết mới cứu được Vô Cực Tuyết Kiến và Vô Cực Quân Thiên, nếu không thì hai người này đã trở thành thức ăn của đám vong hồn kia.
Áo bào trắng cấm kỵ quá mức cường đại, kinh khủng tới mức rối tinh rối mù!
“Ta nhớ kĩ.”
Vô Cực Nhị bĩnh tĩnh một câu nói, không một lời thừa thãi, đạp lên nhánh liễu sau đó biến mất trong tinh không.
Mhững thiên kiêu còn lại của Vô Cực thị đều bị khuất phục, khắc cốt ghi tâm chuyện ngày hôm nay. Bọn họ không còn mặt mũi nào ở lại, nhanh chóng bay về phía biên giới của vũ trụ!
“Chạy tán loạn …”
Một đại năng cảm thán, đến giờ vẫn còn thấy sợ.
Sức mạnh của Thái Sơ Bắc Vọng hẳn là ngang bằng Vô Cực Nhất và Vô Cực Nhị?
Trên bầu trời đầu sao, thân ảnh cô đơn thê thảm đi tới, tóc tai bù xù, áo trắng xộc xệch, khuôn mặt của hắn không hề có sự vui sướng sau thắng trận, mà chỉ có sự tức giận vô tận
Hắn vừa bị Hoàng Cẩm Sương coi thường, lại không giết chết được phôi thai thiên đạo, đủ loại phẫn nộ đan xen.
“Lập tức dâng lên đạo thể, trở thành chó săn của ta!”
Hắn lặng lẽ nhìn về Vô Cực Ẩm Hận, người đang đứng cánh đồng hoang vu, sau đó quát tháo điên cuồng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT