Dù biết con mèo ngốc nghếch này vẫn không chịu nói sự thật, nhưng hắn sẽ không bao giờ ép buộc nó.
“Ừm.”
Phì Miêu gật gật đầu, biến thành một đốm sáng nhỏ màu trắng trong tích tắc, sau đó phi nhanh đến bên rìa vũ trụ.
Hàng trăm vạn ngôi sao lấp lánh rực rỡ, thiên thạch ngập đầy màu sắc vẫn một mực đi theo nó.
Vô số thân ảnh vĩ ngạn trong vũ trụ trông thấy Thái Sơ Bắc Vọng bất khả chiến bại, ai nấy đều lần lượt né tránh, thậm chí còn cố gắng thu hồi khí tức của mình.
Trên thực tế, ngay cả Thần tộc Hoàng Kim đều đang ngấp nghé loài sinh linh kỷ nguyên này, huống chi nó còn đang nắm giữ hai gốc cổ thụ kỷ nguyên, loại thần vật đứng đầu trong chư thiên vạn vực.
Nhưng đã có vết xe đổ trước đó, ngay cả Chí Tôn Sư Vương đều phải cũng đành ngậm đắng nuốt cay để nhi tử mình quỳ gối để tránh né tai họa, liệu ai còn dám đụng đến giới hạn của áo bào trắng cấm kỵ chứ?
Hơn nữa, mọi người đều đã chứng kiến mối quan hệ mật thiết giữa hắn cùng Hồn Bất Quy, Vĩnh Hằng Quốc Độ, ngay cả cường giả Đạo Quân cũng không dám bất kính với hắn!
Phì Miêu đi hết con đường mà không gặp bất kỳ trắc trở nào, từng vòng Đại Nhật có kích thước vạn trượng phi nhanh đến nơi bí ẩn trong vũ trụ, xác nhận không có sinh linh kỷ nguyên ngồi chờ trước phế tích cổ lộ rồi mới lần lượt rời đi.
“Tiểu phôi đản, meo meo đi đây!”
Phì Miêu cười hì hì, ngữ khí lại ẩn chứa một âm điệu thê lương.
Phế tích cổ lộ là nơi mà chỉ những sinh linh kỷ nguyên mới có thể bước vào, nhưng cũng thông thuận đến Vô Tẫn Táng Thổ.
Một ngôi sao băng lặng lẽ chìm nổi trong vũ trụ lâu thật lâu, cho đến khi quy tắc vũ trụ xáo trộn một lần nữa, ngôi sao băng mới rời đi.
…..
…..
Dưới bầu trời đầy sao, mái tóc vàng của Từ Bắc Vọng trở nên rối tung, đường thẳng đứng giữa trán thâm thúy không gì sánh được, trông hắn giống như một vị tôn thần cổ xưa đang không ngừng bắn ra hàng vạn ánh sao lộng lẫy.
Một cây Vương thụ Kỷ Nguyên già nua đang trải dài đến vô tận, gốc cổ thụ Kỷ Nguyên ban đầu biến thành một trong những nhánh của nó, hào quang vàng kim bắt đầu tràn vào, hình thành một đại dương huy hoàng.
Sinh Mệnh Nguyên Tuyền không ngừng chảy xuôi, ngàn vạn dị tượng khuếch tán đến trăm triệu ngôi sao trời, từng cánh hoa đại đạo thánh khiết bay rải rác khắp các tầng trời
Cổ Thần tứ trọng.
Một đôi mắt xanh thẳm sáng chói chậm rãi mở ra, Từ Bắc Vọng vừa đi về phía di tích vũ trụ, vừa ngẫm nghĩ về những mặt hạn chế của Kỷ Nguyên Bất Diệt Thể.
Hắn không còn sự riêng tư nào cả.
Bởi vì thể chất có cùng một nhịp thở với hàng vạn sao trời, nên mỗi khi hắn ta đột phá, toàn bộ chư thiên sẽ đều đồng thời khởi phát dị tượng.
Bằng cách này, bất kỳ sinh linh nào có ý thức đều biết Thái Sơ Bắc Vọng hắn đã đột phá...
“Muốn khiêm tốn một chút cũng không được.”
“Ta chỉ có thể đi đến vùng bất bí ẩn trong vũ trụ, lúc đó mới phong ấn động tĩnh khi đột phá.”
Từ Bắc Vọng âm thầm suy nghĩ, hóa thành một viên thiên thạch sáng chói, vượt qua bầu trời đầy sao với tốc độ cực nhanh.
...
...
“Công tử...”
Một phụ nhân yêu mị trong bộ trang phục lộng lẫy cung kính thi lễ, vầng trăng trên đỉnh đầu đang phát ra từng tia sáng lấp lánh.
“Công tử, ngươi lừa ta, ngươi đích thị là tộc nhân Nhật Bất Lạc.”
Bạch Nguyệt Quang cực kỳ quả quyết, thần sắc có chút hối hận.
Nàng vốn tự mãn thì nghĩ rằng mình là người duy nhất biết thân phận thực sự của Thái Sơ Bắc Vọng.
Nhưng xem ra, nàng đã bị đối phương đùa bỡn ngay từ đầu, cho nên đưa ra phán đoán sai lầm trong kiếp luân hồi trước đó.
“Làm sao ngươi biết?”
Ánh mắt của nam tử áo trắng vẫn không có một gợn sóng, hắn chỉ bình tĩnh nhìn nàng ta.
Bạch Nguyệt Quang bày ra vẻ mặt tán thán, nói ra lời từ tận đáy lòng: “Ngay cả huyết mạch cao quý nhất trong Thần tộc Hoàng Kim cũng làm không thể tạo nên những kỳ tích vang dội như công tử, mấy tên nhà quê đến từ thế giới bị vứt bỏ thì làm sao có thể chứ?”
“A...”
Từ Bắc Vọng nói một cách bình tĩnh, như thể không có chuyện gì xảy ra: “Nếu tất cả chỉ là giả vờ thì làm sao?”
Dựa vào thành tựu hiện tại của hắn, cho dù thân phận bị bại lộ đi chăng nữa, hắn cũng có thể thoải mái xử lý.
Đương nhiên, hắn tốt nhất vẫn nên giữ bí mật.
Thần tộc Hoàng Kim đứng trên đỉnh cao vũ trụ, tuyệt đối không đơn giản như những gì hắn biết, ngay cả những gì mà Thái Sơ Hồng đang nắm giữ cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Đôi khi, Từ Bắc Vọng có chút hoài nghi mình thân phận, chẳng lẽ hắn là thật sự là một kiếp chuyển thế của đại năng? Hay một sinh linh đến từ một vũ trụ không xác định? Một vũ trụ bao gồm cả Trái đất?
Khí vận là con số âm, nhưng đạo tâm lại bất khả chiến bại...
Hắn nhất định phải làm rõ nguyên nhân của hai yếu tố này trong thời gian tới.
“Đừng tỏ ra quyến rũ nữa, tình hình bây giờ thế nào?”
Từ Bắc Vọng nhìn về phía Bạch a di đang ra sức khoe vóc dáng uyển chuyển.
Bạch Nguyệt Quang chợt có chút nhụt chí, nàng đã dụ dỗ hắn ta vô số lần, nhưng tên cẩu vật vẫn dửng dưng như một hòn đá.
Xem ra, thủ đoạn bán nhan sắc không có tác dụng, nàng vẫn phải chịu mệt nhọc như một tên nô bộc rồi...
Bạch Nguyệt Quang nghiêm nghị nói: “Trong khoảng thời gian công tử rời đi, bảy trăm người phát sinh mâu thuẫn nội bộ, chém giết lẫn nhau cực kì thảm liệt, nhân số hiện giờ chỉ còn hơn hai trăm.”
“Đặc biệt là Triệu Hạo và Lý Thần, hai kẻ này có mối hận thù nặng nề nhất. Bọn hắn đã chiến đấu sinh tử với nhau rất nhiều lần, nhưng đến giờ vẫn chưa phân ra thắng bại.”
Từ Bắc Vọng có chút kinh ngạc, hắn không ngờ bản thân lại tạo ra môi trưởng nuôi cổ ngập mùi máu tanh như vậy?
Bọn hắn đều là những kẻ làm công ăn lương, tại sao lại phải bận tâm đến lợi ích của nhà tư bản?
Bất quá, Từ Bắc Vọng chỉ quan tâm đến kết quả, cho nên không khỏi vui mừng trước cục diện này.
Có cạnh tranh mới có động lực, bọn hắn càng chém giết lẫn nhau, càng có nhiều cơ hội tìm thấy Minh vật hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT