Khí chất cao quý thanh lịch, dung mạo đẹp đến hít thở không thông, dáng người thướt tha, cùng với chân ngọc không mảnh vải óng ánh non mịn.

“Nương nương?”

Từ Bắc Vọng mừng như điên.

Không có động tĩnh.

Đôi mắt xanh trống rỗng tĩnh mịch.

Từ Bắc Vọng không cảm nhận được một chút khí tức nào, hắn đẩy một cái, ‘lão đại’ thẳng tắp té trên mặt đất, chó săn nhanh chóng ôm lấy.

Thân thể mềm mại còn độ ấm, mùi thơm quanh quẩn, mỗi một tấc da thịt đều co giãn rõ ràng, nhưng nàng lại.

Là một con rối!

Giống như một loại búp bê bơm hơi vậy!

Ngay cả con rối cũng chưa đạt tới, ít ra con rối cũng phải có nhận thức.

Lão đại dùng kỹ thuật luyện khí siêu cao, mô phỏng một con rối giống mình như đúc.

Không biết đi đứng, chỉ là vật chết, chỉ có thể ôm ngủ.

“Khó trách nương nương lại trả tất cả vớ chân với dây đeo váy cho ta…”

Cuối cùng, Từ Bắc Vọng cũng rõ ràng mục đích của lão đại trước khi chia tay, hắn vội vàng lấy vớ đen ra.

Sau khi cẩn thận đeo vào ngón chân trắng nõn của ‘lão đại’ giả này, sau đó tới mắt cá chân. Từ Bắc Vọng dâng trào một chút cảm xúc hưng phấn, một tay nhấc váy lên.

Suy nghĩ mông lung, cái gì cũng không có.

Hắn không tin, xé rách váy tím, hắn không còn nhìn thấy bộ ngực to lớn hùng vĩ kia nữa, trái phải một chữ trôi nổi.

Hạ!

Tiện!

“Một chút ý tứ cũng không có.”

Từ Bắc Vọng vô cùng thất vọng, kéo mặt lão đại thành đủ hình dạng.

Ta không biến thái đến nỗi phải dùng đến búp bê bơm hơi đâu…

Hắn đeo vớ đen vào, khiêng chân ngọc lên, đi vào phòng.

...

...

Sau khi sảng khoái toàn thân, Từ Bắc Vọng ôm con rối, thở dài nói: “Nương nương, không có nàng với mèo ngốc ở bên cạnh, ti chức rất trống trải đó.”

“Con đường trường sinh quá khó khăn, khó đến nỗi làm cho ta tuyệt vọng, phải mất bao nhiêu kỷ nguyên, mới có thể gặp người lần nữa đây?”

“Sau khi hiểu được khoảng cách hiện thực, ti chức mới biết được lời nói hùng hồn lúc sắp chia tay có bao nhiêu vô lực, ti chức thật sự có thể nắm được hào quang vạn trượng sao?”

“...”

Nói lải nhải cằn nhằn không biết bao lâu, như thể đã trút hết mọi tâm sự, ánh mắt của Từ Bắc Vọng khôi phục lại sự cường thế như trước.

Cao ngạo như hắn, gần như không chịu nổi cảm giác chênh lệch, hắn từng hô mưa gọi gió ở Cửu Châu, nhưng khi tới tiên giới cũng chỉ là một con kiến hèn mọn, bái nhập tông môn cũng bị xem nhẹ.

“Ngươi tin tưởng ta.”

Từ Bắc Vọng chăm chú nhìn con rối.

Hắn nắm lấy cằm con rối, chọc một cái.

“Tin tưởng là được rồi.”

Hắn im lặng nở nụ cười.

Sau đó thu con rối vào đàn ngọc.

Vẫn phải nói, bên dưới vẻ ngoài lạnh lùng, tư tưởng của lão đại càng ngày càng biết chơi, dục vọng chiếm hữu cũng cực kỳ biến thái.

Vì sợ chó săn trêu hoa ghẹo nguyệt, nàng còn chuẩn bị một con rối giải buồn, nhưng vì sao nơi mấu chốt kia lại không có chứ?

Vứt bỏ suy nghĩ dư thừa đi, Từ Bắc Vọng nheo đôi mắt xanh lại, đi đi lại lại trong căn phòng yên tĩnh.

Hắn phải đánh cược một phen.

Nếu làm từng bước tu luyện thì đến khi nào mới có thể đột phá ** cảnh giới Giải Ách trung phẩm chứ?

Qua mấy chục năm nữa, không thành tiên được, lão đại nhất định sẽ thất vọng lắm đúng không?

Đúng vậy, hắn quyết định phải khiêu chiến đệ tử chân truyền!

Trực tiếp bước tới nội môn, trở thành một trong cửu đại đệ tử chân truyền của Băng Tuyết Cầm Cung.

Kim Tự Tháp càng lên cao, càng nắm giữ nhiều tài nguyên tu luyện! Mà đệ tử chân truyền chính là con cưng của tông môn!

Mà Cốc Lương Thành là người đứng cuối trong số các đệ tử chân truyền, tu vi của hắn là cảnh giới đỉnh phong Giải Ách, đã ngưng luyện Tiên thể, gần như bước nửa chân vào cảnh giới tiên nhân.

Hắn muốn khiêu chiến với tam giới, nhìn qua thật sự là viển vông.

Nhưng chỉ cần có thể thi triển Bắc Minh thần công, không phải là không có khả năng.

Dựa vào hiểu biết với tinh vực Thiên Cầm, tu sĩ nơi này vốn dốt đặc cán mai đối với Minh khí, sách cổ cũng không có ghi chép lại.

Lại nhớ đến lão đại, đường đường là người thứ ba trên bảng Vấn Đỉnh, thiên chi kiêu nữ của thần tộc Thất Quan Vương cũng không rõ lắm về Minh khí, nàng chỉ biết đến Minh Đăng nhưng vẫn phải thông qua Tiên khí phổ chư thiên vạn vực mới biết.

Tu vi không bằng chủ nhân âm vực Thiên Cầm, người cường đại nhất tinh cầu này là Cổ Thần, khẳng định cũng không biết Minh khí.

Huống chi, dựa vào sự quan tâm của lão đại dành cho chó săn, nếu như thực sự có gây tai hoạ, nàng nhất định sẽ nghiêm khắc nhắc nhở hắn phải sử dụng thận trọng công pháp lúc ở Cửu Châu, nhưng nàng không hề nhắc tới.

Tóm lại, Từ Bắc Vọng quyết định không kiềm chế nữa!

Hắn không biết hậu quả khiêu chiến đệ tử chân truyền là gì, cho dù thành công, nguy hiểm cũng rất lớn, dù sao cũng không liên quan tới mình.

Nhưng phải đánh cược một phen!

Hoặc là chết không có chỗ chôn, hoặc là cao cao tại thượng liếc nhìn thương sinh, tuyệt đối không chấp nhận tầm thường!

Tuyệt đối không!

Thân ảnh Từ Bắc Vọng biến mất, hắn xuất hiện bên ngoài dãy núi nơi mà các đệ tử tập trung.

Mọi người kinh ngạc, nghĩ rằng hắn cố ý tới đây kết giao.

Ai ngờ, nam tử áo trắng vừa mở miệng đã chấn động đến nỗi làm mọi người ngã trên mặt đất.

“Chư vị, tại hạ muốn khiêu chiến Cốc Lương Thành, cho hỏi quy trình như thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play