“Ta họ Việt, là đại trưởng lão ngoại môn.”

Nàng thu ánh mắt đánh giá lại.

“Tham kiếm Việt trưởng lão.”

Từ Bắc Vọng lễ phép hành lễ.

Những người còn lại nhìn hắn thật lâu, ánh mắt đều hiện lên một tia kinh ngạc.

Một gã nhà quê chưa tới ba mươi tuổi, thiên phú này đặt ở ngoại môn cũng coi như tương đối nổi bật, đợi một thời gian, hắn ta tiến vào nội môn cũng là chuyện chắc chắn như ván đã đóng thuyền.

“Từ Bắc Vọng phải không?”

Việt trưởng lão nhàn nhạt hỏi.

“Vâng.”

Vù vù!

Một khối ngọc bài trong suốt hiện lên, ba chữ lớn rồng bay phượng múa ở mặt trên, giờ phút này, Từ Bắc Vọng chính thức trở thành đệ tử của Băng Tuyết Cầm Cung.

“Chớ có vi phạm tông quy.”

Nữ trưởng lão nhắc nhở một câu, lấy ra một vòng tay màu xanh biếc.

“Đa tạ trưởng lão.”

Từ Bắc Vọng nhận lấy vòng tay, lại nói lời cảm tạ.

“Bắt đầu đi.”

Thanh âm của Việt trưởng lão rất bình tĩnh, ngón tay có tiết tấu đưa đẩy, tiên âm nhất thời tràn ngập, tiếng đàn nhạc đệm, trong lốc xoáy tiên quang dần hiện lên một tấm bia đá thật lớn.

Gọi là Chú Tiên Bi!

Từ Bắc Vọng từng nghe Vương Sinh nói qua, cơ thể người phi thăng của thế giới bị vứt bỏ còn giữ ít hoặc nhiều khí tức của thế giới kia, những khuyết điểm đó sẽ ảnh hưởng tới sự tinh khiết của tiên lực, nhất định phải bị loại bỏ.

Cho nên, các thế lực lớn đều có một khối Chú Tiên Bi, chuyên dành cho người chuẩn bị phi thăng.

Từ Bắc Vọng gật gật đầu, ung dung bĩnh tĩnh đi tới trước bia, cả người bị ánh sáng kỳ diệu bao phủ.

“Lực chiến đấu, bậc tam.”

Trong đầu hắn hiện lên những lời này…

Một đám trưởng lão nhìn nhau, không khỏi cảm thán, gã nhà quê này vô cùng đặc biệt.

Khuyết điểm trong cơ thể cực kỳ nhỏ, gần như không có, tất cả đều là tiên lực đã ngưng luyện qua.

Hào quang của Chú Tiên Bi tiêu tan, Việt trưởng lão thu nó lại, tán thưởng nói: “Tu luyện cho tốt, nội môn sẽ có chỗ cho ngươi.”

Nói xong liền chuẩn bị rời đi.

Bỗng nhiên nàng nhớ tới cái gì đó, ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo nói: “Cấm trêu chọc nữ tu, đừng mang thứ ô uế đến vùng đất thiêng liêng này.”

Trưởng lão Kỳ Dư có chút kinh ngạc, nhưng vẫn tán thành từ nội tâm.

Gã nhà quê này quá tuấn mỹ!

Nếu chỉ nhìn bề ngoài, còn tưởng rằng thần linh Thiên đế nào giáng lâm Băng Tuyết Cầm Cung.

Ngay cả Địa Tiên sống vạn năm như các nàng cũng có chút rung động, càng đừng nói tới đệ tử còn ở cảnh giới Giải Ách.

Mà nữ tu trong tông môn rất nhiều, tuy rằng bọn họ theo đuổi con đường trường sinh, nhưng cũng không phải mất đi thất tình lục dục, đệ tử có cảm xúc không kiên định rất dễ sẽ trúng độc tình với người này.

Nếu hắn ta cố ý trêu hoa ghẹo nguyệt, thì một đám đệ tử thậm chí sẽ lâm vào sa đọa, mê muội như lọt vào trong sương mù, đến lúc đó, ngoại môn rơi vào hoàn cảnh tối tăm rối loạn.

“Đệ tử tuân mệnh.”

Từ Bắc Vọng lộ ra vẻ áy náy.

Tiên giới cũng sẽ thích giá trị nhan sắc này sao?

“Dẫn hắn xuống.”

Việt trưởng lão ra lệnh cho một chấp sự.





Từ Bắc Vọng không có yêu cầu xa vời đối với việc nhận đồ đệ nhưng dù sao cũng phải long trọng một chút chứ, làm keo kiệt như vậy, chỉ có vài người đều là trưởng lão ngoại môn.

Thông qua hành động này, hắn cũng hiểu rõ địa vị của mình hơn, chính là có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Lầu các nối nhau phá lệ trở nên im ắng, chắc hẳn các đệ tử đều đang bế quan tu luyện, số lượng đệ tử đang đánh đàn không nhiều lắm, họ liếc mắt nhìn qua, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên.

Nam nhân như vậy rất hiếm gặp, từ ngữ hoa mỹ khoa trương đến đâu cũng không đủ để miêu tả tướng mạo của người này.

“Người phi thăng của thế giới bị vứt bỏ.”

Quả nhiên sự thích thú trong mắt của một vài nữ tử tiêu tan, thậm chí còn có hơi châm chọc.

Hóa ra là gã nhà quê, muốn tu vi không có tu vi, muốn bối cảnh không có bối cảnh, túi da dù cho đẹp đến đâu cũng là hạng người tầm thường vô vị.

“Đây là phòng tu luyện của ngươi.”

Chấp sự đi vào một cái lầu nhỏ đơn độc, tiên khí tương đối loãng, nhưng được cái là xung quanh yên tĩnh.

Gã chỉ vào chiếc chuông nhỏ treo trước cửa: “Chuông vang thì ngừng tu luyện.”

Dặn dò xong liền biến mất không thấy.

“Cung tiễn chấp sự.”

Từ Bắc Vọng tùy ý hô một tiếng, sau đó tiến vào lầu nhỏ.

Kiểm tra xem có trận pháp cấm chế nào hay không, xác nhận xong, hắn lập tức vận chuyển tiên lực, mở ra vòng tay màu xanh biếc.

Vật phẩm rất nhiều, một bộ áo bào màu xanh biếc thêu bông tuyết, đây là trang phục thống nhất của đệ tử ngoại môn.

Vài bình đan dược với năm khối tiên tinh, một thanh đàn ngọc.

Còn có một cuốn thẻ tre thật dày.

Từ Bắc Vọng pha một bình trà, mở thẻ tre ra, nghiêm túc xem tinh thần đắm chìm vào trong đó.





Chạng vạng tối, năm mặt trời trên cao lại trở thành một vầng trăng sáng.

Từ Bắc Vọng cuối cùng cũng thả thẻ tre xuống.

Về tin tức liên quan tới tinh vực Thiên Cầm, thế lực vận mệnh của Đông Hoang, tông quy của Băng Tuyết Cầm Cung và quy tắc thăng cấp đệ tử, toàn bộ hắn đều hiểu hết.

Thứ làm cho hắn kích động nhất chính là Chư Thiên Khí Vật Phổ!

Mặc dù lão đại đã từng đề cập tới nhưng lúc trước hắn không có khái niệm cụ thể, hiện giờ mới rõ ràng Minh Đăng có thể xếp hạng thứ hai mươi bảy, là đạo khí vô cùng khủng bố.

Mà hiện tại, Từ Bắc Vọng căn bản không dám lấy Minh Đăng ra nữa, sợ sẽ để lộ khí tức.

Đồ vật của Tiên giới chia làm ba loại.

Thứ nhất, tiên khí thông Thiên là từ một đến chín giai.

Từ Bắc Vọng phỏng đoán, cỏ nhỏ xanh nhạt trong nhẫn trữ vật là tiên khí Thông Thiên lục giai, còn thần khí luyện chế ngọc cầm, đại khái là ở cửu giai.

Thứ hai, tiên khí Nguyên Thủy, chỉ có thần linh, thượng đế mới xứng nắm giữ nó.

Thứ ba là đạo khí, quan sát hàng tỷ tinh vực, cho dù là thiên tề thọ Đạo Quân cũng không nhất định có được.

Mà Từ Bắc Vọng vừa khéo có một thứ, đây dù sao cũng là bí mật lớn nhất của hắn, tuyệt đối không thể tiết lộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play