Hai chân Tiêu Phàm run như cầy sấy, nỗi sợ hãi lan ra toàn thân, hắn đang chờ đợi sự phán xét của số phận.
Ngoại trự tuyệt vọng, hắn còn sinh ra cảm giác “thỏ chết cáo đau lòng”.
Mặc dù Diệp Thiên là kẻ thù của mình, nhưng khi tận mắt chứng kiến kẻ này bị trừ khử, hắn ta vẫn bị đả kích rất lớn!
Lúc này, thần hồn Tần Sở Sở như là ngọn nến trước gió, suy yếu ngủ say.
“Ngươi có thấy được không?”
Từ Bắc Vọng nghiêng người, nhìn về phía con mèo ngu ngốc, sau đó chỉ vào đốm sáng nhỏ màu tím lơ lửng trong không khí.
Phì Miêu gật gật đầu, ỏn à ỏn ẻn nói: “Tiểu phôi đản rất đẹp trai, meo meo rất ngưỡng mộ ngươi đấy.”
Tại sao lại xu thế thành mèo trà xanh vậy… T
Từ Bắc Vọng đột nhiên muốn cho nó một cái tát.
Xem ra, chỉ có mình hắn nhìn thấy tia sáng của khí vận.
Hắn thở một hơi thật dài, điều chỉnh cảm xúc đến trạng thái tốt nhất, giống như là vừa hoàn thành một nghi thức trang nghiêm nào đó.
Nội tâm của hắn vừa khẩn trương, lại vừa vô cùng chờ mong, tựa như đây chính là đại sự liên quan đến con đường tu luyện của hắn!
Nếu như hắn thật sự có thể cải thiện vận may của mình, biến thành thiên mệnh chi tử trong giây lát, vậy thì dễ chịu biết bao nhiêu?
Chẳng có ai thích đi so sánh vận may khắp nơi, làm kẻ ác cắt đứt cơ duyên của người khác.
“Xì…!”
Từ Bắc Vọng dùng ngón tay bắt lấy điểm sáng, bắt đầu cắn nuốt.
Một loại cảm giác huyền bí chảy dọc trong cơ thể Từ Bắc Vọng trong chớp mắt.
“Đừng làm ta thất vọng.”
Từ Bắc Vọng thầm nghĩ trong lòng, sau đó quan sát tháp khí vận ở trên đỉnh đầu của mình.
Trong một khoảnh khắc, ánh mắt của hắn trở nên quái dị, thậm chí còn cảm thấy khó chịu.
Nếu nói rằng nó không có thay đổi, thì thực ra là cũng có thay đổi.
Nhưng nếu nói có thay đổi, thực ra cũng gần như là không.
Trước đó, một phần năm tầng tháp khí vận của hắn được bao phủ tia sáng ảm đạm. Hiện giờ, mặc dù tia sáng không quá sáng chói, nhưng tốt xấu gì cũng có thể lắp đầy tầng thứ nhất.
Không sai, tháp khí vận của hắn đã tăng vọt gấp năm lần!
Đại khái là từ 0,2 tầng tăng lên thành một tầng!
Con đường thoát khỏi thân phận xui xẻo vẫn còn rất xa vời.
“Từ ác liêu, muốn chém muốn giết hay muốn róc thịt thì cứ tự nhiên, tùy ngươi muốn làm gì thì làm!”
Trong giếng im lặng, Tiêu Phàm tức giận hét lên.
Mặc dù đã cố tỏ ra không sợ hãi, nhưng hắn vẫn có thể nghe ra sự run rẩy trong giọng nói của mình.
Nhưng còn cách nào chứ?
Sshênh lệch sức mạnh giống như lạch trời, tựa như một đứa trẻ con đứng trước một đại hán trưởng thành khôi ngô tuấn tú, kết quả cuối cùng không cần nói cũng biết.
Dù gì cũng chết, thay vì phải chịu đựng sự tra tấn sợ hãi, chi bằng được tử vong trong vui vẻ.
Từ Bắc Vọng bình tĩnh bước lại gần, ánh mắt thâm thúy nhìn thật kỹ vào người Tiêu ở rể này.
Kẻ ngu ngốc này thật may mắn.
Nếu như một điểm sáng khí vận có thể đổi lải hai mươi tầng trở lên, thì Tiêu ở rể đã chết từ lâu rồi.
Nhưng dù gì cũng chỉ nhiều hơn một tầng, có cũng như không.
So sánh dưới góc độ giá trị, giữ lại mạng tên thiên mệnh chi tử này dĩ nhiên là có lời hơn.
Dù sao đi nữa, Từ Bắc Vọng nuốt thêm điểm sáng khí vận thì cũng không thể tạo ra thêm bất kỳ thay đổi đáng kể nào. Nhưng nếu giữ lại chuột tầm bảo này, hắn có thể liên tục cướp cơ duyên của hắn.
Căn nguyên của vấn đề, đó là vì Cửu Châu quá nhỏ, thiên mệnh chi tử chỉ lác đác không được mấy người.
Một khi ly khai lên vạn vực của thiên giới, hắn sẽ có thể đi đến vô số thế giới lớn nhỏ, gặp được bao nhiêu người được trời cao chiếu.
Đến lúc đó, hắn có thể tiến hành hình thức giết chóc, gặp một tên giết một tên, khí vận sẽ được cộng dồn đến mức khó có thể tin nổi.
Bao nhiêu suy nghĩ chỉ diễn ra trong nháy mắt, gương mặt tuấn mỹ của Từ Bắc Vọng hiện ra ý cười ấm áp.
“Tiêu lão đệ, tại sao lại nói như vậy? Chúng ta là bằng hữu của nhau, cho dù ta có ngoan độc đến thế nào cũng không thể làm ra những chuyện ác như tàn sát huynh đệ kết nghĩa của mình.”
Giọng nói của hắn trở nên hời hợt, thể hiện nét mặt hiền hòa dễ gần.
Nếu là người không quen thuộc với con người này, chắc chắn sẽ bị ngữ khí chân thành của hắn làm cho mủi lòng, nhưng Tiêu Phàm thì hoàn toàn không tin vào điều đó.
Lúc trước ở Thiên Xu, đầu hắn như bị lừa đá, vô tình rơi vào cái bẫy của Từ ác liêu!
Từ Bắc Vọng không thèm để ý đến Tiêu ở rể này, ánh mắt bị hấp dẫn bởi miếng ngọc bội sáng long lanh trên thi thể kia.
Hắn biết rằng, miếng ngọc bội này vẫn còn sót lại ít nhất là một linh hồn của cường giả Thánh Cảnh, rất có thể là linh hồn của Bán Bộ Chí Tôn.
Nếu như nuốt hết nó, thức hải nhất định sẽ lớn mạnh lên gấp mấy lần.
Nhưng vào lúc này.
“Ầm ầm!”
Một cỗ chân khí bàng bạc cuốn tới, cái giếng đen trực tiếp sụp đổ, chân khí với ánh sáng u ám ở khắp nơi va chạm vào nhau.
“Từ ác liêu!”
Tiếng gầm trầm thấp vang vọng khắp đất trời, xen lẫn với đó là sát khí và cơn phẫn nộ mãnh liệt.
Năng lượng trấn áp sức mạnh của vùng đất cấm kỵ đã tan biến từ lâu.
Vào giờ phút này, vô cùng binh sĩ đạp lên không trung, đằng vân giá vũ, vũ khí dày đặc, vô số cỗ xe và hung thú cổ dừng lại trên không trung.
(*) Đằng vân giá vũ: Cưỡi mưa đạp mây, ý nói sự biến hóa và khả năng tuyệt đỉnh của quỷ thần.
Lần lượt từng luồng chân khí mạnh mẽ quét qua một cách tùy ý, các đại cường giả lập tức ập đến.
Sau khi dò xét một chút trong đỉnh Thần Nông, Từ Bắc Vọng ôm lấy con mèo ngu ngốc bước lên một bước.
Trong tích tắc, vô số ánh mắt đổ về thân hình mang áo choàng trắng.
Biến cố đột nhiên xuất hiện, giống như một loại bệnh dịch lây lan từ vùng đất cực Bắc đến các thế lực lớn, như thiên thạch rơi vào biển sâu, gây ra một trận sóng gió ở Cửu Châu!
Năng lượng trấn áp tại vùng đất cấm kỵ trường tồn hàng vạn năm, nhưng lại biến mất chỉ trong một đêm.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT