Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 294: Diệp Thiên bỏ mạng


1 tháng

trướctiếp

“Một tên đồng phạm như ngươi, sẽ được tận mắt nhìn thấy thánh địa Đại Diễn không còn một ai. ”

Cơ thể Tiêu Phàm run rẩy kịch liệt, nỗi sợ hãi trào dâng trong lòng. Nếu một người khác nói điều này, hắn sẽ chỉ nghĩ rằng chó cùng rứt giậu, vô năng cuồng nộ, đe dọa vô lý.

Nhưng người này là Từ ác liêu!

Trải qua thời gian dài đối địch, hắn biết rằng lòng dạ kẻ này vô cùng ác độc, một khi đã nói ra thì nhất định sẽ làm được.

Tiêu Phàm cố gắng hết sức để kiểm soát nỗi sợ hãi trong lòng, sau đó liếc nhìn Từ ác liêu, chợt nhận ra sát ý lạnh lẽo ẩn trong đôi mắt xanh thẳm ấy.

Tiêu Phàm lập tức hiểu ra, sau đó nắm chặt nắm đấm, do dự một vài giây, liền sử dụng bí pháp mạnh mẽ nhất, một sợi kim quang sáng chói đánh úp về phía sau lưng Tần cô nương.

Thật xin lỗi, ta không có lựa chọn nào khác, ta cũng không muốn chết.

Cùng lúc đó, ánh mắt Từ Bắc Vọng mơ hồ, một tia hào quang màu xám trắng nổi lên, xuyên qua giữa mi tâm của Diệp Thiên.

Lòng cảnh giác của Diệp Thiên toàn bộ đều dồn vào Từ ác liêu, nên nhất thời lơ đễnh phía sau lưng, sau đó bị Tiêu Phàm lợi dụng.

Cái lỗ hổng này khiến đại não của hắn phát ra tiếng kêu ong ong, ý thức như sụp đổ, cự chưởng khổng lồ tan vỡ trong phút chốc, trực tiếp hóa thành bột mịn.

Ầm!

Bộ hài cốt được tạo thành bởi hàng ngàn linh hồn ngưng tụ lao ra thế giới huyết hải, mang theo sức mạnh hủy diệt đáng sợ, hung hăng đập vào đầu Diệp Thiên.

“Bụp!”

Cả người Diệp Thiên va mạnh vào tường, xương cốt toàn thân tan nát, tinh huyết trong cơ thể tuôn ra như hồng thủy vỡ đê.

Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm vào ‘Tần Sở Sở’ đang máu thịt be bét, âm trầm nói: “Hóa ra là ngươi.”

Sau khi Từ Bắc Vọng thi trên chiêu thức công kích của ‘Phệ Thần Kinh’, đột nhiên phát hiện hai thần hồn trong cơ thể này. Trong số đó, hắn nhận ra một tia khí tức rất quen thuộc.

Sau đó, hắn chợt nhớ đến tháp vận khí chín mươi bảy tầng.

Thân phận của người này vô cùng sống động!

“Tiểu phôi đản.”

Phì Miêu ào ào nhào vào vòng tay Từ Bắc Vọng, bực bội nói: “Meo meo vô dụng, đã làm ngươi lo lắng rồi.”

Từ Bắc Vọng xoa cổ nó, dịu dàng nói: “Xin lỗi, là lỗi của ta.”

“Không sao đâu!”

Phì Miêu ngược lại còn phải an ủi hắn.

Bộ dáng thất thố của tiểu phôi đản vừa nãy làm meo meo rất cảm động.

Chờ đến khi meo meo có thể biến thân, meo meo sẽ sử dụng meo meo quyềm, không gây vướng víu tới ngươi nữa, thậm chí còn có thể bảo vệ tiểu phôi đản!

“Diệp Thiên, ngươi ẩn giấu cũng thật sâu.”

Từ Bắc Vọng nheo đôi mắt xanh rồi bước ra ngoài, hắn vừa sải bước, vừa quan sát nữ nhân đang nằm trên mặt đất.

Cái gì?

Tiêu Phàm kinh hãi vô cùng, trong lòng lập tức có cảm giác xấu hổ.

Giai nhân hóa ra lại là nam nhân?

Thảo nào, nàng ta lại bất thình lình truy sát hắn, Tiêu Phàm hắn và Diệp Thiên có một mối thù chết người ở Thiên Xu!

Diệp Thiên nằm xụi lơ trên mặt đất, hắn không nhấc được ngón tay, ánh mắt mang theo khẩn cầu cùng bi thương.

Hắn có một linh cảm mạnh mẽ, cuộc đời mình sẽ kết thúc ở đây.

“Ngươi đã đụng vào ranh giới cuối cùng của ta rồi.”

Giọng điệu của Từ Bắc Vọng không chút cảm xúc, huyết khí dần dần ngưng tụ thành một chưởng trong lòng bàn tay.

Phì Miêu và Lão Đại chính là vảy ngược của hắn!

Ai dám đụng vào hai người này đều phải chết!

Đừng nói chỉ là một con chuột truy tìm cơ duyên, cho dù hắn ta là cường giả có thể thăng thiên thì phải bị băm vằm thành ngàn mảnh!

“Không… Không muốn…”

Diệp Thiên khó khăn nhấp nhô yết hầu, đau khổ cầu xin.

Trên con đường tu luyện, hắn đã vượt qua chông gai, công sức bỏ ra nhiều đến mức người thường không thể tưởng tượng nổi.

Khi còn nhỏ, cha mẹ mất tích, bị gia tộc đánh giá là phế nhân, phải chịu vô số lời khinh miệt và chế giễu trên con đường trưởng thành.

Hắn không quan tâm đến tất cả những điều này, hắn đều có thể chịu đựng, vì đây đây chỉ là bàn đạp cho hắn ngạo thế Cửu Châu.

Nhưng chỉ có cái chết mới làm hắn khiếp sợ.

Điều đó có nghĩa, tham vọng, theo đuổi và ước muốn của hắn đều tiêu tan tại đây.

“Cứu… Cứu ta.”

Diệp Thiên bật khóc như một đứa trẻ.

Sắc mặt của Từ Bắc Vọng bình tĩnh, hắn nói: “Có hối hận cũng vô ích.”

Sau đó huyết chưởng bao bọc hàng trăm triệu lực đạo, vô tình ập xuống.

Sự chênh lệnh về thực lực làm Diệp Thiên căn bản không thể chống cự, như một con kiến chờ chết.

Ầm!

Thân thể bị chia năm xẻ bảy, máu thịt bay tung tóe, chỉ còn lại hai thần hồn mờ mịt.

Một thần hồn run rẩy, cuộn tròn cầu xin, đó chính là Tần Sở Sở.

Một thần hồn khác điên cuồng chạy trốn ra khỏi giếng, hy vọng đào thoát khỏi kiếp nạn này.

Từ Bắc Vọng nheo mắt, sức mạnh luân hồi đáng sợ lập tức bùng phát, một thanh kiếm vô hình cắt đứt thần hồn.

Nhân vật chính Diệp Thiên, đã bỏ mạng.

Giếng đen ngập tràn sương mfu, một đốm sáng nhỏ màu tím đột nhiên xuất hiện. Mặc dù Từ Bắc Vọng không biết đốm sáng là vật gì, nhưng tiềm thức của hắn đã nói cho hắn biết, đây là vận may của thiên mệnh chi tử

Tâm trạng bình tĩnh nhanh chóng trở nên hỗn loạn, Từ Bắc Vọng chộp lấy điểm sáng khí vận với một chút phấn khích.

Chẳng lẽ thứ này có thể làm tăng vận khí của ta?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp