Gần hai vạn năm người gác đêm bước ra khỏi khu vực cấm kỵ, tu vi lập tức khôi phục như cũ.

Ai nấy đều cảm thấy thất thần, tựa như vừa trải qua một giấc mơ dài.

Một cuộc chiến huyền thoại cứ như vậy mà kết thúc.

Bọn hắn bắt đầu hoài niệm niềm vui khi được thoải mái giết chóc, sau đó cảm thấy chưa thoả mãn. Đáng tiếc là binh đoàn tà ma trong khu vực cấm kỵ đều đã trốn thoát, ngoại trừ Từ công tử thì không ai dám đi sâu vào Ma Quật nữa.

Hào quan của nam nhân này đã tỏa sáng xuyên suốt cuộc chiến, hắn lại tiếp tục tạo ra kì tích, viết nên lịch sử huy hoàng chưa từng có!

Tin đồn ở Cửu Châu quả nhiên là sự thật, Từ công tử giống như vầng trăng trên bầu trời, đám dân chúng chỉ có thể ngẩng đầu ngước nhìn.

Dù đang ở trong tình trạng khó khăn nào đi nữa, hắn vẫn phát huy thực lực mạnh mẽ như mọi khi, quét sạch tất cả kẻ thù trước mặt mình.

Là những binh lính đã tham gia trận đánh này, ai cũng cảm thấy vô cùng tự hào và hãnh diện!

Về sau, mỗi khi nói chuyện cùng hậu bối, bọn hắn cũng có thể nói rằng mình từng là một trong những binh lính sát cánh chiến đấu cùng Từ công tử!

Bọn hắn vốn tưởng mình sẽ chết trong tuyệt cảnh, ngay cả di chúc cũng đã ghi lại trong thư, nhưng không ngờ đây là một đại ân!

Với số lượng chiến lợi phẩm dồi dào đến nhường này, họ không chỉ lấy lại được tự do mà còn được triều đình khen thưởng.

Không cần biết thế giới bên ngoài đang nghĩ gì, dù Từ công tử có là con quái vật khét tiếng máu lạnh cũng được, nhưng ít nhất, hắn chính là một anh hùng trong trái tim đám binh sĩ này!

“Bùm!”

Lúc này, màn đêm đột nhiên nứt ra một cái khe, chiến thuyền cổ mang theo khí thế mênh mông lao đến.

“Từ Bắc Vọng đâu?”

Tần Hải đứng ở mũi thuyền, bình tĩnh nói.

Mặc dù Tần Hải phát ra ngữ khí chất vấn, quan Chấp Pháp bên cạnh vẫn có thể mơ hồ thấy được chút khẩn trương của ông ta.

“Đã tiến vào Ma Quật rồi.”

Tướng quân khôi ngô cúi đầu chắp tay, cung kính đáp.

Ánh Công Cẩn và Tần Hải đồng thời thở phào nhẹ nhõm, tên ác liêu này đúng là người được thiên đạo chiếu cố, gắn đi qua khu vực cấm kỵ mà lại không phải trắc trở nào.

Diệp Thiên nghe xong thì như bị sét đánh, hắn cắn chặt môi dưới, hai má ngọc bừng bừng tức giận.

Kẻ thù chưa chết!

Lão tặc thiên, người thực sự có mắt như mù!

“Không đúng…”

Tần Hải nhíu mày thật sâu, lạnh lùng nhìn vị tướng quân khôi ngô: “Ngươi gặp phải bao nhiêu tà ma trong khu vực cấm?”

Ba vạn người đi vào, hầu hết vẫn sống sót đi ra, hẳn là Ma Quật đã gặp chuyện khẩn cấp, nên đám tà ma không thể tiếp tục canh giữ khu vực cấm kỵ?

Nếu không, sau mức độ thương lại thấp như vậy?

Vị tướng quân khôi ngô báo cáo trung thực: “Thưa thành chủ, chúng ta đụng độ ít nhất tám mươi vạn tà ma, có thể có trăm vạn…”

Sau khi dừng lại một lúc, hắn quỳ xuống đất và nhận tội: “Thứ lỗi cho sự kém cỏi của ti chức, không thể biết được số lượng chính xác của đám tà ma.”

Giọng nói của tướng quân càng ngày càng nhỏ, nhưng cũng đủ để kích động Diệp Thiên, hắn ta mắng to: “Hỗn xược! Còn dám nói dối…”

Tiếng nói đột ngột dừng lại.

Hắn ta trở nên vô hồn như một tác phẩm điêu khắc bằng đất sét và gỗ, tâm trí hỗn loạn, cơn tức giận gần như nuốt chửng thân thể.

Tất cả mọi người trên chiến thuyền đều sử dụng chân khí của mình để phát hiện ra những chiến tích ma nguyên từ chiến xa.

“Sao có thể như thế được?”

Một số quan Chấp Pháp có chút sửng sốt, số lượng hàng chục vạn ma nguyên khiến họ bị sốc.

“Từ ác liêu có thể sử dụng được sức mạnh sao?”

Hắn hỏi một cách ngờ vực.

Những binh lính lắc đầu.

Không chỉ có sức mạnh tu vi bị phong toả, mà ngay cả pháp khí cũng không thể sử dụng, đám binh sĩ giống như những người dân bình thường vậy.

Vốn cho rằng Từ công tử đang cầm pháp khí, nhưng đến khi ra khỏi khu vực cấm kỵ, bọn họ mới nhận ra không hề có pháp khí nào cả.

“Nói láo!”

Diệp Thiên nhướng lông mày lên, gân xanh nổi đầy lên trên vầng trán trắng nõn!

Không thể nào!

Hắn không tin điều đó!

Từ ác liêu có thể xử tử trăm vạn tà ma, chiến công kinh hoàng như vậy đủ để người dân Cửu Châu tôn sùng!

Ánh Công Cẩn phất chiếc quạt lông vũ, đập vào đỉnh đầu của một binh sĩ, sau đó bắt đầu sưu hồn.

“Quả thực là một người đáng kinh ngạc.”

Khi biết được những gì diễn ra trong trận chiến, ông ta im lặng hồi lâu, chỉ để lại tiếng thở dài thườn thượt rồi hóa thành cầu vồng và biến mất trong hư không.

Tần Hải cũng tiến hành sưu hồn, sắc mặt trở nên phức tạp, ông ta ắt hẳn cũng không ngờ còn có phương thức chiến đấu như vậy.

Chẳng lẽ cùng một loại với thuật chế tạo cơ quan của Mặc gia ư?

“Từ Bắc Vọng đúng là kỳ tài, hắn ta có thể dễ dàng phá giải vùng đất cấm.”

Tần Hải phải thừa nhận một điều, những thành tựu của Từ ác liêu không hoàn toàn phụ thuộc vào Đệ Ngũ Ma Đầu.

Kẻ này là một võ giả không có bất kỳ khuyết điểm nào, cho dù không dựa dẫm vào ai cũng có thể vươn lên, vấn đề ở đây chỉ còn là thời gian mà thôi.

“Thành chủ, chúng ta có thể tái tạo vật dụng này được không?”

Một quan Chấp Pháp hỏi.

Tần Hải lắc đầu, sau đó vung ống tay áo, đưa binh lính lên chiến thuyền rồi trở về Trường Thành.

Tà ma không thể ngã hai lần cùng một chỗ, với những bài học kinh nghiệm rút ra từ quá khứ, Ma Quật sẽ chắc chắn đề phòng, bọn hắn cần phải tìm ra đối sách mới mẻ hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play