Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 284: Đặt chân vào cấm địa (2)


1 tháng

trướctiếp

Bùm!

Màn đêm nứt ra một cái khe, một nam tử trung niên buộc khăn mang theo chiếc quạt lông chậm rãi đi đến.

“Ánh Công Cẩn.”

Một số quan Chấp Pháp trông có vẻ lo lắng, như thể đang đối mặt với một kẻ thù.

Thành chủ thành Quang Minh cũng là cường giả Bán Bộ Chí Tôn!

“Các ngươi nên sớm tìm ra đối sách.”

Ánh Công Cẩn đáp xuống chiến thuyền, bình tĩnh thốt ra câu này.

Mọi người ngay lập tức hiểu ra ý đồ của ông ta.

Nếu Từ ác liêu mất mạng, không chỉ thành Tội Ác bị trút bỏ mà thành Quang Minh cũng bị ảnh hưởng.

Kẻ này thật sự là yêu tinh hại người.

Con mắt thứ ba giữa trán Ánh Công Cẩn đột nhiên phát ra ánh sáng đan xen với phù văn kỳ lạ.

“Ngươi vừa tính toán ra cái gì?”

Ngay khi ánh sáng biến mất, Tần Hải nóng lòng đặt câu hỏi.

Ánh Công Cẩn lắc đầu bất lực: “Thuật tính toán của ta đã không còn tác dụng đối với Từ ác liêu nữa.”

Sau đó, ông ta bỗng nhiên chắp hai tay ra sau rồi bỏ đi.

Ngay cả Bán Bộ Chí Tôn như ta cũng không dám đặt chân đến khu cấm địa, sợ rằng Từ ác liêu lành ít dữ nhiều.

….

….

Tuyết lớn bay lượn, sương mù dày đặc bị đánh tan, từng tên Ma Vương đã bị tiêu diệt bởi đội quân Cửu Châu

Phì Miêu nằm trên phi thuyền, vểnh cái chân ngắn cũn lên rồi nhàn nhã nuốt chửng ma nguyên.

Từ Bác Vọng quan sát một tấm bản đồ, xem xét các nẻo đường khác nhau.

Cửu Châu gọi nơi này là Ma Quật, nhưng tà ma lại tự gọi là quốc gia bất tử, bọn hắn đều là hậu duệ của tộc nhân cao quý nhất, mà khu vực cấm kỵ có tên là Vùng Đất Tử Vong.

“Là con đường này.”

Từ Bắc Vọng chỉ vào góc bản đồ, đây là con đường gần nhất đến Ma Quật.

Hắn vận chuyển chân khí giữa các ngón tay, một đường ánh sáng chói loé lên trên bản đồ, ba vạn binh lính đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Trong phút chốc, sắc mặt bọn họ đột nhiên thay đổi, khí thế hùng dũng ban đầu cũng dần dần bị rút cạn.

Đây là con đường đi vào chỗ chết!

Càng gần tới đích, tà ma càng nhiều, những người gác đêm may mắn sống sót đã từng nói rằng, có ít nhất năm mươi vạn tà ma phục kích tại tuyến đường này.

Mà quân số của bọn hắn chỉ có ba vạn lính mà thôi…

“Từ công tử, xin hãy suy nghĩ lại.”

Tướng quân vội vàng khuyên cao, sắc mặt vô cùng hoảng sợ.

Hắn không muốn chôn vùi ba vạn binh sĩ tinh nhuệ này!

“Ngươi không nghe lời ta sao?”

Từ Bắc Vọng không hề biến sắc, bày ra cao cao thoại thượng nhìn xuống hắn.

“Không dám…”

Tướng quân cúi đầu, thân thể run rẩy.

“Tăng thêm tốc độ!”

Nam tử áo trắng lạnh lùng ra lệnh, một luồng chân khí đáng sợ lập tức vọt ra, ra lệnh cho Xích Hoả Long cấp tốc lao về phía trước.

Một bầu không khí tuyệt vọng bao trùm khắp quân đội.

Ai nấy đều như vừa rơi xuống vực sâu, gần như đã có thể nhìn thấy hài cốt thê thảm của mình.

Trước mặt một nhân vật to lớn như Từ Bắc Vọng, bọn họ không còn là người, mà chỉ là những con kiến hôi đáng khinh, hắn ta có thể dùng chân giẫm đạp mà đôi mày cũng sẽ không nhíu lại.

“May mắn thay, ta đã gửi một bức thư về nhà.”

Một vài binh sĩ nuốt đắng chát xuống cổ họng, sau đó tự an ủi nỗi lòng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, tà ma bị giết hết sạch, Ma Hoàng ngang cơ với cảnh giới Niết Bàn cũng bị Phì Miêu dùng chuỳ đập nát.

Một đường thuận lợi vô cùng, cho đến khi phi thuyền đột ngột đáp xuống mặt đất.

Không có bất kỳ dấu hiệu nào, pháp lực của phi thuyền đột nhiên biến mất.

Từ Bắc Vọng thấy khí hải bị giam cầm, ngay cả khiếu huyệt cũng bị phong toả, toàn bộ sức mạnh của hắn đều tiêu tan.

Phì Miêu ngã xuống đất, đau đớn che trán, há miệng muốn thử.

Meo meo không phun được lửa!

Từ Bắc Vọng cúi xuống ôm chầm lấy nó, khi không còn sức lực, hắn mới thực sự nhận ra sức nặng của con mèo ngốc nghếch này.

Từ Bắc Vọng nhanh chóng lui lại mấy bước, chân khí tràn đầy tái tạo biển khí.

Hắn nhìn thẳng về phía trước, không chút do dự mà mở chiếc nhẫn trữ vật ra.

Bùm!

Hơn ba mươi chiến xa rơi xuống đất, toa xe được bao phủ một lớp vải đen dày cộp.

Đây là?

Tất cả người lính đều bối rối.

Từ Bắc Vọng híp mắt nhìn đội quân tà ma phía trước vài dặm, lạnh lùng nói: “Đẩy xe nhanh lên, tấn công!”

Nói xong liền nhìn xung quanh quân đội.

Một vài vị tướng nghiến răng im lặng hồi lâu rồi mới hạ cờ đánh trống.

Sự chênh lệch binh lực chính là bờ vực của cái chết!

“Đùng!”

“Đùng!”

“Thùng thùng!”

Tiếng trống xung trận vang lên, đoàn quân tựa như đại hồng thủy phá nát con đập, lao thẳng vào trong khu vực cấm địa.

“Ra lệnh cho Lý Vấn, lập một đội hình dài, dẫn một vạn kỵ binh đi xua đuổi tà ma.

“Truyền lệnh đến Tiết kỳ, một vạn kỵ binh tấn công từ cánh phải, sau đó rút lui.”

“Chuẩn bị sàng nỏ để yểm hộ Cung Tiễn Thủ…”

Tướng quân đột nhiên im bặt.

Quân đội trật tự nề nếp ban đầu bỗng nhiên làm phản.

“Dám để ta chịu chết, mẹ ngươi chứ.”

Một người gác đêm trẻ tuổi vứt bỏ mũ giáp, lao lên với một ngọn giáo.

“Một đại trượng phu tồn tại trên đời, làm sao có thể chịu cảnh tầm thường vô danh? Nếu có thể tru sát Từ ác liêu, tên tụng của chúng ta sẽ được dân chúng Cửu Châu truyền tụng!”

Một người gác đêm hạ cung nỏ, quay lại nhằm vào nam nhân tuấn mỹ mặc áo bào trắng.

“Chúng ta là những người có cấp bậc thấp nhất ở Cửu Châu, hôm nay sẽ tạo ra chiến công oanh liệt!”

Một người lính khác được khích lệ, cởi bỏ áo giáp, rút trường kiếm ra khỏi thắt lưng, cười toe toét bước tới.

Sâu kiến còn sống tạm bợ, huống chi là người?

Bọn hắn không muốn chết một cách vô ích!

Không phải Từ Bắc Vọng rất kiêu ngạo sao? Kẻ được mệnh danh là mặt trời thiêu đốt chói chang, chỉ cần một khí tức thôi cũng có thể khiến nhiều người sợ hãi.

Bây giờ thì sao?

Hắn ta cũng không phải con cá trên thớt, mặc người khác chém giết à?

Bọn hắn có thể tự tay đâm Từ ác liêu cũng đủ để mỉm cười nơi Cửu tuyền.

Tiếng chém giết nổi lên bốn phía, quân đội náo loạn dần dần không kiểm soát được.

Khuôn mặt nam tử áo trắng không chút gợn sóng, tựa như không thèm để ý đến cảnh tượng khủng khiếp trước mắt.

Hắn phẩy nhẹ ống tay áo, hai khẩu súng hơi được chế tạo đặc biệt trượt xuống.

“Pháp khí? Ngươi dùng thử nó được không?”

Tên lính mặt sẹo đầu tiên gây ra cuộc bạo động cười lớn và từng bước tiếp cận.

“Ôm chặt vào.”

Từ Bắc Vọng nói với con mèo ngốc nghếch trong vòng tay của mình.

Phì Miêu rất ngoan ngoãn, đeo bám tiểu phôi đản như một con bạch tuộc.

Từ Bắc Vọng đưa tay ra lạnh lùng bóp cò.

“Bùm!”

“Bùm!”

Nòng súng rung động, hai viên đạn được bắn ra.

Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, trán của hai tên lính cháy xém, da thịt nhòe nhoẹt, ngọn lửa bùng lên.

Nam tử áo trắng nhàn nhã dạo bước, hai tay đổi vị trí rồi bóp cò một lần nữa.

Hai tên lính bị đạn thuốc súng xuyên thủng, rên rỉ vật vã trên mặt đất.

Cảnh tượng này khiến ba vạn binh lính rùng mình, linh hồn cũng run sợ.

Hắn thực sự có thể sử dụng pháp khí?

Sao có thể như thế được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp