Sau khi Từ Bắc Vọng vừa dứt lời, Phì Miêu liền mừng thầm.
Tiểu phôi đản đối tốt với meo meo như vậy, liệu có phải đang thầm mến meo meo không? Thật xấu hổ quá a~
Tần Hải trố mắt nhìn nam nhân tuấn tú trước mặt.
Kẻ này quả như sư tử há mồm, nếu yêu cầu của hắn đã vượt quá khả năng chịu đựng, ông ta nhất định sẽ từ chối.
Không thể vì e sợ Đệ Ngũ Ma Đầu mà để Từ ác liêu giẫm đạp quyền uy của mình được.
Nhưng hắn ta chỉ đòi hỏi một chút ma nguyên, ông vẫn có thể miễn cưỡng nhượng lại.
Ầm ầm!
Tần Hải phất tay, một cái túi trữ vật bay ra.
Từ Bắc Vọng nhận lấy nó, bỏ đi mà không nói một lời.
…
…
Mặt trăng trên trời đỏ thẫm như máu tươi, ma khí ở nơi này ngày càng suy yếu, âm thanh chém giết cũng dần dần vơi đi.
Chiến thắng là điều nằm trong dự liệu, mỗi khi mặt trăng máu xuất hiện, đội quân Cửu Châu chưa bao giờ thua, nhưng thời cơ lại chỉ xuất hiện vài tháng một lần.
Người gác đêm đang dọn dẹp chiến trường, nhặt nhạnh Ma Nguyên còn nguyên vẹn, những võ giả bay xuống mặt đất cũng đang kiểm lại chiến lợi phẩm của mình.
“A…”
Từ Bắc Vọng phát ra một âm thanh, giống như đang dạy dỗ
Phì Miêu cũng há to miệng, lộ ra hai cái răng nhỏ: “Meo meo…”
Từ Bắc Vọng bó tay, hắn ra sức kiếm ma nguyên như vậy mà con mèo ngu xuẩn này vẫn không biết nói chuyện,
Mười khối Ma Đế thần nguyên tương đương với mười thần hồn Thánh Cảnh đỉnh phong, dù thế nào cũng phải có chút tác dụng chứ?
Phì Miêu ngây thơ chớp mắt.
“Thiếu bao nhiêu?”
Từ Bắc Vọng hỏi.
Phì Miêu lắc đầu, meo meo không biết.
Từ Bắc Vọng vác nó bằng một tay rồi đi về phía Trường Thành.
Tại nơi này, cứ cách mười dặm lại có một quân doanh lớn, hắn đi bộ đến quân doanh gần nhất.
“Ra lệnh cho ba vạn binh mã.”
Từ Bắc Vọng ra lệnh cho tướng quân cao to, sau đó lấy ra Hổ Phù và chiếu thư điều binh.
Tướng quân xác nhận xong liền không dám sơ suất, kính cẩn hỏi: “Tinh binh hay là?”
“Sao cũng được.”
Từ Bắc Vọng tích chữ như vàng.
Tướng quân sửng sốt, nhưng hắn cũng không dám hỏi thêm câu nào mà lập tức đi đến doanh trại để thu xếp.
Sau một phút đồng hồ, một đội quân đã được tập hợp theo nề nếp.
Giáp đen dày đặc, lá cờ tung bay, tất cả các binh lính đều đã được tẩy rửa trong chiến tranh.
Do danh tiếng lẫy lừng và dáng vẻ giết chóc như thần chết của Từ ác liêu, nên tướng quân không dám khinh suất mà lựa chọn toàn bộ binh sĩ thiện chiến trong doanh trại.
Ba vạn người đứng đây đều rơi vào im lặng.
Nói không sợ là nói dối, nhưng quân nhân có bổn phận phục tùng, không thể lui bước!
Tất cả mọi người đều rõ ràng, Từ công tử sắp tiến vào Ma Quật, đặt chân đến khu vực cấm kỵ.
Nếu không, dựa vào tu vi khủng bố không ai sánh bằng của hắn, Từ công tử sao có thể cần đám người bình thường như họ?
“Đi nào.”
Từ Bắc Vọng không chậm trễ nữa mà ra lệnh cho quân đội xuất phát.
Mỗi một binh sĩ đều điều khiển một con ngựa màu đỏ thẫm.
Đây là Xích Hỏa Long, một con yêu quái cấp chín không có gì nổi bật, nhưng nó lại là toạ kỵ thích hợp nhất cho chiến trường.
Ngay khi tiến vào khu vực cấm, phép thần thông của Xích Hỏa Long sẽ bị hạn chế, tốc độ chính là lợi thế duy nhất của nó
Ba vạn nhân mã xếp thành một đoàn, giống như một bức tường sắt tiến về vùng đất cực bắc.
Tiếng động ầm ầm, mặt đất sụp đổ!
Cảnh tượng này tất nhiên đã rơi vào tầm mắt của vô số dân chúng bên trong Trường Thành.
Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào bóng lưng bình tĩnh của nam tử áo trắng ở phía xa, đáy mắt của bọn họ tràn ngập nghi hoặc và khó hiểu.
Hắn ta có dựa vào cái gì?
“Đúng là đồ mất trí!”
Một tu sĩ cảm thấy kinh hoàng và không thể tin được, Từ ác liêu được ca ngợi là cường giả có khả năng siêu thoát trong Cửu Châu, nhất định có thể đứng sừng sững trên đỉnh cao nhất, tại sao hắn lại ngốc nghếch mà đi vào Ma Quân?
Để tiến vào Ma Quật thì chắc chắn phải đi qua vùng đất cấm kỵ rộng lớn vô biên!
Nhưng đó lại là cấm địa mà ngay cả cường giả Bán Bộ Chí Tôn cũng không dám đặt chân vào!
Tất cả lực lượng đều không còn, sức lực có được trong quá khứ cũng vô dụng, có thể sống sót hay không còn phụ thuộc vào may mắn.
“Ha ha, kẻ này không biết sinh tử có ý nghĩa như thế nào.”
Có vô số võ giả cười nói vui vẻ trên nỗi đau của người khác.
Tuy nhiên, bầu không khí trên chiến thuyền cổ vô cùng cứng ngắc.
Thần sắc của Tần Hải trở nên ảm đạm khó hiểu, các quan Chấp Pháp còn lại cũng lo lắng u sầu.
Bọn hắn vốn dĩ đã có thể thở phào nhẹ nhõm vì Từ ác liêu cuối cùng cũng rời khỏi Trường Thành, không còn liên quan đến thành Tội Ác nữa.
Nhưng sau khi nhớ đến sự tàn ác của Đệ Ngũ Ma Đầu, bọn hắn cũng không rõ nàng ta có chịu nói đạo lý không?
Trong trường hợp Từ ác liêu rơi đài, Đệ Ngũ Ma Đầu rơi vào trạng thái cuồng nộ, liệu nàng ta có trút lòng hận thù lên thành Tội Ác không?
Khả năng kẻ này bỏ mạng là cực kỳ cao!
Câu nói được lưu truyền rộng rãi nhất ở vùng cực bắc chính là… Khu vực cấm kỵ của Ma Quật là nơi duy nhất mà tất cả mọi người đều có thể sánh vai ngang hàng với nhau!
Mặc kệ ngươi là người hay tà ma, mặc kệ ngươi là kẻ ăn mày bị khinh thường hay thánh nhân được mọi người ngưỡng mộ, thì khi đi vào khu vực cấm kỵ đều sẽ như nhau.
Sức mạnh mất hết, ai nấy đều trở thành người bình thường.
Liệu Từ ác liêu có thể chịu đựng được cảm giác chênh lệch này không?
Thiên mệnh phải chăng đã ưu ái cho hắn?
Tất cả mọi người đều không khỏi thở dài, kẻ này đi đến đâu là tai hoạ đến đó…
Diệp Thiên hận không thể ngửa mặt lên trời rồi phát tiết tâm tình, nhưng hắn chỉ có thể siết chặt góc váy, kiềm chế cơn kích động của mình.
Thật đúng với câu nói kia…
Ngươi không có cửa rình rập với Địa Ngục!
Từ ác liêu vô duyên vô cớ đến vùng đất cực bắc, thật ra Diệp Thiên cũng đã đoán được ý đồ của hắn. Nhưng khi nhìn thấy kẻ này đi vào sâu trong Tuyết Vực, Diệp Thiên lại cảm thấy kích động đến mức khó có thể kiềm chế!
Ông trời, ngươi mở mắt một chút đi.
Tội ác của Từ ác liêu nhiều không kể xiết, ngươi nhất định phải để hắn chết không toàn thây, bị tà ma xé thành những mảnh nhỏ, máu thịt bị gặm nuốt sạch sẽ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT