Bọn họ có thể kết thông gia với kẻ này, chắc chắn sẽ là một tin vui động trời.
Nếu vứt bỏ đi thành kiến trong lòng mà đánh giá Từ ác liêu trên một góc độ khách quan.
Thiên hạ vô song!
Huyền thoại bất khả chiến bại vẫn chưa bị phá vỡ!
Tất cả các phương diện đều có thể xưng là anh hùng!
Nếu nói rằng Chỉ Hàm có cơ hội trở thành Bán Bộ Chí Tôn trong tương lai, còn đối với kẻ này thì chuyện đó là ván đã đóng thuyền, không còn gì để nghi ngờ.
Hơn nữa, hắn ta còn có Hồng Môn Tử Khí trong cơ thể, thậm chí còn có thể siêu thoát thành tiên!
Một khi có được sự giúp sức của người con rể như vậy, việc Tả thị có thể trỗi dậy chỉ là vấn đề thời gian.
Nọn hắn càng nhìn kẻ này càng thấy vừa lòng, dù có người muốn bắt bẻ cũng không thể tìm thấy một tí khuyết điểm nào.
“Từ tiểu hữu, là Chỉ Hàm quá đường đột.”
Ông lão tóc bạc có gương mặt hồng hào nở nụ cười ấm áp, nhưng trong đáy mắt lại hiện lên một tia chờ mong không dễ phát hiện.
Hắn cũng có họ Tả!
Nhìn thấy Thánh chủ Tiểu Vũ tức tới sùi bọt mép, ông lão lạnh lùng mắng: “Biến đi!”
Thái độ của lão tổ tông thay đổi quá nhanh khiến cho mấy người trong điện không kịp chuẩn bị.
Người tình trong mộng hồi lâu sau vẫn không trả lời, cô nương giống như một con thỏ nhỏ màu hồng, vừa hoảng sợ vừa rụt rè, nhưng cũng ẩn chứa một vẻ đẹp quyến rũ mê người.
“Từ ca ca, ta thích ngươi, đã thích ngươi một năm sáu tháng.”
Nàng đổi sang cách nói thẳng thừng, giọng nói rất nhỏ, chỉ như muỗi kêu.
“Meo meo!”
Phì Miêu lúc này đã nghe hiểu được, nó tức giận đến nhe răng múa vuốt, phun ra một đám lửa lớn.
Từ Bắc Vọng như rơi vào hầm băng, hắn mơ hồ nhìn thấy được một đôi mắt xanh lam lạnh lùng vạn năm không thay đổi.
“Tại hạ một lòng cầu đạo, chưa từng nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ.”
Hắn không hề do dự, áy náy mà nói ra.
Cột sống đông cứng lúc này mới lấy lại một chút nhiệt độ.
Con mèo béo ngừng phun lửa, cuộn tròn lại trong vòng tay hắn, lè lưỡi với cô nương mặc váy hồng kia.
Hừ, tiểu phôi đản này là của meo meo!
Không ai được phép cướp đi!
Miệng anh đào của Tả Chỉ Hàm khẽ nhếch lên, nét ngượng ngùng trên mặt nàng mờ dần, khuôn mặt non nớt tái nhợt không còn chút máu.
Tất cả mọi người trong điện đều mang vẻ mặt không thể tin được.
Từ chối!
Cái gọi là một lòng cầu đạo tự nhiên cũng chỉ là một lời xã giao, thực ra hắn cảm thấy Tả Chỉ Hàm chướng mắt!
Tả Chỉ Hàm, người được phong là nữ thần của thánh địa Đại Diễn cũng không thể lọt vào mắt của kẻ này!
Quá sức kiêu ngạo, kiêu ngạo đến cực hạn!
Đôi mắt đỏ tươi của Tiêu Phàm dần dần trở lại như ban đầu, nội tâm bắt đầu chấp nhận sự dày vò.
Người con gái mà mình luôn luôn tha thiết, mong muốn có được, vậy mà lại nị Từ ác liêu ném đi như một chiếc giày.
Tô Tuyết đứng bên cạnh mấp máy môi, đột nhiên sinh ra một chút xúc động.
Một nam nhân thoát tục lại phi thường như vậy, nữ nhân trong thiên hạ này căn bản là không xứng, cũng không có tư cách làm một thị nữ bưng trà rót nước cho hắn.
Tả Chỉ Hàm chăm chú nhìn nam tử áo trắng, nước mắt đột nhiên tràn ra.
Sắc mặt của Từ Bắc Vọng không có một chút gợn sóng, hắn lặng lẽ nuốt xuống cái đắng chát trong cổ họng.
Không phải là ngươi không ưu tú, chỉ là yêu cầu của Từ ca ca hơi cao.
Ngươi hại Từ ca ca quá thảm rồi!
“Chư vị, sau này còn gặp lại!”
Sắc mặt Từ Bắc Vọng ung dung, mang theo tâm trạng thấp thỏm và bất an xoay người rời đi.
Chính điện vô cùng yên lặng, đám người hận không thể đem kẻ này ra băm thành trăm mảnh.
Ngày hôm nay, Từ ác liêu đã vả mặt thánh địa Đại Diễn mấy lần, bọn hắn thật sự đã trở thành trò cười của Cửu Châu!
“Là tiểu nữ tử bất tài, không được công tử yêu thích. Từ trước đến nay, tất cả ái mộ chi ý cũng chỉ dừng lại ở đầu môi, năm tháng trôi qua, kiếp này xin từ biệt.”
Giọng nói của cô nương mang váy hồngtrở nên nghẹn ngào, bờ má mềm mại ướt đẫm nước mắt, đáy lòng tràn đầy đau thương.
Trong khoảng thời gian một năm rưỡi, thiếu nữ ngây thơ đã khắc cốt ghi tâm hình bóng của Từ Bắc Vọng.
Nàng biết rõ tất cả sự tích về hắn, đến khi nằm mơ cũng nở nụ cười trên môi.
Nàng lấy hết dũng khí để thổ lộ nhưng lại bị cự tuyệt thẳng thừng, nàng cảm giác mình giống như bị một lưỡi dao nhọn đâm vào người, để lại vết thương không biết phải mất bao lâu mới có thể lành lại được.
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng thon dài của Từ ác liêu, thánh địa Đại Diễn bất lực không thể nào tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Kẻ này thật đáng giết!”
Sau khi bước ra khỏi thánh địa, Từ Bắc Vọng vô cùng khẩn trương đặt chân lên phi thuyền.
Con mèo mập mạp nằm trong ngực hắn vẫn kêu meo meo không ngừng, nhảy cẫng lên hoan hô.
Từ Bắc Vọng hỏi: “Ngươi biến thân có thể xinh đẹp như nàng ấy sao?”
Con mèo gật gật đầu, làm vài động tác ra hiệu.
Meo meo sẽ biến thân.
So với nàng ta xinh đẹp gấp trăm lần!
Từ Bắc Vọng liếc xéo nó, hắn căn bản không tin: “Với cân nặng này của ngươi thì sao mà xinh đẹp được?”
“Meo!”
Con mèo béo tức giận, hất mặt lên với bộ dạng đầy kiêu ngạo.
Chờ meo meo đây biến thân, sẽ làm cho ngươi kinh ngạc đến chết!
Tâm trạng bất an cũng dần dần buông xuống, phi thuyền màu tím bay về phía chân trời, nhanh chóng đuổi theo những đám mây.
Cái lạnh băng giá bào trùm lấy khoảng không, Phượng Hoàng run rẩy, tà váy tím tung bay, hơi lạnh lan tràn ra bốn phía.
“Nương… nương nương…”
Chó săn ném con mèo béo trong lòng đi, khúm núm cúi đầu.
Đôi má ngọc của Đệ Ngũ Cẩm Sương âm trầm đến cực điểm, đôi môi đỏ chậm rãi phun ra mấy chữ: “Từ nay về sau, ngươi không được tới gần cung Thái Sơ nữa. Bản cung đây đã lớn tuổi, có thể xem như là người đẹp hết thời, không thể sánh bằng một thiếu nữ mười lăm tuổi.”
Ngừng một chút, nàng nheo mắt lại, nhiệt độ trong đôi mắt cũng rút đi: “Ở lại thánh địa Đại Diễn đi.”
Nói xong, Phượng Hoàng liền biến mất không thấy tăm hơi trong hư không,
Con mèo béo vô tội nghiêng nghiêng đầu, mắt to trừng mắt nhỏ cùng tiểu phôi đản.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT