Từ Bắc Vọng chậm rãi mở mắt ra, thản nhiên cười nói: “Yên tâm, nhân phẩm của tại hạ sáng rõ như ban ngày.”
Răng môi Tiêu Phàm đều là vết máu, đầu lưỡi như bị chính mình cắn đứt, còn sót lại một chút lý trí không bị thù hận nuốt chửng.
Ầm!
Chính điện đột nhiên bị bao trùm bởi một bầu không khí u ám chết chóc, trong sảnh xuất hiện một chiếc quan tài, xác chết tồn tại hơn ba mươi nghìn năm được bảo quản rất tốt, hoàn toàn không có bất cứ mùi vị thi thể nào.
Ông lão mặt trẻ con đau lòng đến mức nội tạng như muốn vỡ vụn, đây chính là bảo vật truyền thừa của thánh địa Đại Diễn trong ba mươi nghìn năm qua!
Mỗi một khúc xương từ xác chết đều có thể luyện thành pháp bảo Thánh giai, một số loại thảo dược và linh dược đặc biệt được trồng trong quan tài, hiệu quả của chúng sẽ tăng thêm mấy bậc.
Nhưng nếu không giao cho kẻ này, thánh địa Đại Diễn có nguy cơ bị lật đổ.
Sắc mặt Từ Bắc Vọng không biến đổi, nhưng trong lòng đang rất vui vẻ.
Khiếu huyệt trong cơ thể phát ra tiếng kêu ong ong, Minh khí quen thuộc khiến cho Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công tự động phát huy tác dụng.
Nếu như hắn đoán không lầm, xác chết này có lẽ thuộc về ngoại vực.
Ầm!
Quan tài được thu vào chiếc nhẫn hình lưỡi liềm.
Trên mặt Từ Bắc Vọng đầy ý cười, chân thành nói: “Không hổ là đạo thống truyền thừa hàng đầu, tấm lòng vô cùng thiện lương, ta đã nhớ kỹ ân tình này, ngày sau nhất định báo đáp.”
Nghe được hai chữ báo đáp, ai nấy đều không khỏi rùng mình một cái.
Từ trong miệng kẻ tàn bạo này nói ra, đúng là quá kinh người!
Hận muốn điên rồi!
“Tiêu lão đệ, huynh trưởng xin tạm biệt trước.”
Từ Bắc Vọng cười nhìn Tiêu Phàm một chút, ôm con mèo đứng dậy rời đi.
Ngay lúc này.
“Từ công tử.”
Giọng nói trong trẻo ngọt ngào truyền đến, tựa như tiếng chim thánh thót kêu vang.
Một nữ tử mặc váy xếp ly màu hồng bước vào chính điện.
Nàng ta khoảng mười lăm mười sáu tuổi, tóc xanh như suối, da dẻ trắng thẻo như tuyết xuân, mày rậm mi cong, thân thể mềm mại như cành liễu đầu tháng ba.
Bầu không khí ngột ngạt trong điện dần dần tản đi, một sự êm dịu lan tỏa.
“Chỉ Hàm?”
Một ông lão tóc bạc với gương mặt hồng hào tỏ hơi nghi hoặc.
Sắc mặt của những người còn lại cũng vô cùng sửng sốt, cô nương trước mặt họ đây đến từ Tả gia, một dòng họ ở thánh địa Đại Diễn, nàng ta được biết đến là một trong những người kế thừa của thánh địa Đại Diễn.
Ba Đông có Vu Sơn, còn có một nữ thần có dung mạo yểu điệu.
Nàng ta không chỉ có dung mạo xuất chúng, bẩm sinh còn mang Thủy Linh Chi Thể, mới tròn mười lăm tuổi đã đạt tới Thất phẩm đỉnh phong, tiền đồ vô lượng.
Bởi vì còn quá trẻ, lại không có ưu thế tu luyện, cho nên nàng không thể tham gia trận chiến Thiên Xu.
Nếu không, làm sao thánh địa Đại Diễn phải mất mặt xấu hổ vì Tiêu Phàm được?
Chờ đến tu vi của Tả Chỉ Hàm tăng lên, Tiêu Phàm nhất định sẽ bị tước đi danh xưng Thánh tử, hắn ta quả thật không xứng chức!
“Thúc công, cháu là Tả Nam Quy.”
Cô nương có nở nụ cười lúm đồng tiền, nói xong rồi cúi đầu, nắm chặt lấy góc váy.
Nàng ta vừa dứt lời, đám người trong chính điện bị chấn động dữ dội, trong lòng nổi lên một trận sóng gió!
Nam Quy, Bắc Vọng…
Dù là kẻ ngu ngốc cũng đều hiểu rõ, nàng ta đột nhiên đổi tên vì muốn truyền đạt điều gì.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều cảm nhận được một nỗi nhục nhã đến cực điểm!
Bọn hắn vừa bị Từ ác liêu ỷ thế ép người, tôn nghiêm của thánh địa Đại Diễn không sót lại chút gì, ngươi bây giờ lại làm ra một màn này?
Giống như muốn đem xé nát tấm màn thưa thành từng mảnh!
“Làm càn!”
Sắc mặt Tiêu Vũ biến xanh đến tím tái, lửa giận như đê vỡ lũ, mãnh liệt trào dâng.
Từ Bắc Vọng có chút kinh ngạc, hắn quan sát tháp khí vấn của cô nương mặc váy hồng, chỉ có chín mươi bốn tầng, hắn có vẻ hơi thất vọng.
Sắc mặt Tả Chỉ Hàm vô cùng khiếp sợ, nàng ta cúi đầu nhìn mũi chân của mình, nhưng khóe mắt lại đang dò xét nam nhân tuấn tú kia.
Dũng khí trong lòng bất chợt lớn hơn vài ơhần, nàng run run nói: “Từ công tử, núi có cây, cây có cành. Ta mến chàng, chàng không hay.”
Khuông mặt cô nương xuất hiện sắc hồng, rồi lan đến mang tai và cần cổ, nàng ta phảng phất như đang tắm mình trong ánh hoàng hôn dịu dàng.
Lời lẽ tâm tình trong nhân gian vốn cũng không nhiều, một cô nương đỏ mặt nói ra lời tỏ tình từ đáy lòng lại càng không.
Từ Bắc Vọng nhắm mắt lại, trái tim như rơi xuống đáy vực, đột nhiên cảm nhận được một bầu không khí nguy hiểm.
Đừng đối xử với ta như vậy!
Con mèo mập mạp trừng lớn đôi mắt giống như một đứa trẻ hiếu kỳ nhìn bốn phía!
Trong chính điện lặng ngắt như tờ, bầu không khí như ngưng đọng lại!
Bùm!
Tiêu Phàm hoa mắt chóng mặt, sự ghen ghét trong nháy mắt lan ra toàn thân, khiến cho khuôn mặt hắn trở nên dữ tợn giống như một con ác quỷ dưới địa ngục!
Tại sao!
Sao ngươi dám nhiệt tình thổ lộ với tên ác liêu như vậy!
Ngươi đặt Tiêu thiếu chủ ta ở đâu?
Mặc dù ngươi vẫn luôn khinh thường ta, chưa từng nhìn vào ta, nhưng ta vẫn luôn chờ ngươi lớn lên, chờ ngươi thành chính thê hoàn mỹ nhất.
Vậy mà bây giờ…
Tiêu Phàm đau đớn không chịu nổi, trái tim dường như vỡ tan ra thành từng mảnh, nỗi đau như muốn nuốt chửng lấy hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT