Biển máu dâng trào sau lưng Từ Bắc Vọng, một phần Minh khí bên trong thế giới huyết hải ngưng kết thành một cái kén màu đen!

Ầm ầm ầm! Bầu trời run rẩy, thế giới biển máu sụp đổ, kén nhộng vỡ tan, một bộ hài cốt thối rữa loang lổ gào thét lao đến.

Phụt!

Ngay khoảnh khắc bộ hài cốt vượt qua biển máu, tinh huyết của Từ Bắc Vọng như bị rút cạn, hắn ta trực tiếp rơi vào hôn mê.

“Đây là…”

Sống lưng và xương cụt Sở Thái Hư run lên, hơi thở hủy diệt hùng vĩ khiến hắn có ảo giác mình đang ở trong địa ngục U Minh, toàn bộ dương khí đều bị tước đoạt, không còn sót lại chút nào!

“Không!”

Sở Thái Hư gầm lên, hắn trơ mắt nhìn đao khí vô biên của bị bộ hài cốt nuốt chửng, cảm giác tuyệt vọng bất lực lan tràn trong nội tâm, hắn ta dường như không còn hy vọng sống nào nữa.

Trở về một kiếp, cứ như vậy chết đi một cách thê thảm? Nếu hắn quyết đoán giết chết Từ ác liêu ngay khi vừa tiến vào Thiên Xu thì bản thân có thể đăng đỉnh hay không?

Sở Thái Hư cảm thấy rét lạnh toàn thân, bộ xương khô dày đặc oan hồn ập đến, toàn bộ cơ thể hắn ta bị Minh khí ăn mòn trong chốc lát, sau đó lập tức tan biến, một giọt máu tươi cũng bị cắn nuốt sạch sẽ, càng không bàn đến thân thể tứ chi.

Những gì còn sót lại chỉ là chiếc áo choàng đen nhăn nhúm.

Trong không trong, quái vật khổng lồ mở con mắt màu đỏ, nó giống như đang thì thầm với chính mình: “Thiên Thần Giới, những người có hi vọng siêu thoát.”

“Đệ Ngũ Cẩm Sương, Từ Bắc Vọng.”

Con quái vật lao vào hư không, cơ thể to lớn cứ như vậy mà biến mất.

Giữa thế giới mênh mông bát ngát chỉ còn lại nam nhân áo trắng đang nằm trên mặt đất.

Một cỗ lực lượng hùng mạnh nâng hắn lên đài sen.

Ông!

Phía trên đài sen, một làn sương mỏng màu tím tràn vào trong áo trắng, Đại đạo Chi Cơ đã thành.

….



Vực thẳm Lâm Thiên.

Bên trong Quỳnh Lâu Ngọc Vũ, mèp mập ngồi xổm bên cạnh bệ bếp, lấy móng vuốt chống cằm, đôi mắt chuyển động linh hoạt.

Tiểu phôi đản, ngươi mau đi ra đi.

Meo meo nhớ ngươi vô cùng, mỗi ngày chỉ ăn được ba bát cơm, bình thường đều toàn ăn năm bát đó.

Đệ Ngũ Cẩm Sương nằm lười biếng trên ghế treo, đôi mắt xanh biếc xuyên thấu bầu trời nhìn chằm chằm tấm bia đá phía trước. Đôi má ngọc hoàn mỹ có chút khẩn trương hiếm thấy. Ngay sau đó, một nụ cười xinh đẹp nở trên môi nàng, sau đó cụp mắt xuống nhìn chiếc quạt trên tay.

Chó săn của nàng thực sự đã làm được?

Giữa không trung, hàng ngàng chiến xa hung thú che khuất bầu trời, các thế lực lớn nín thở nhìn chằm chằm vào tấm bia đá.

Tên của Thương Hạo Thiên biến mất! Người đứng thứ hai bảng Thiên đã chết!

“Sở Thái Hư là thần thoại của thế hệ trẻ tuổi, ngoại trừ hắn thì còn ai có thể giết chết Thương Hạo Nhiên?”

“Không phải Từ ác liêu vẫn luôn bày ra thực lực mạnh mẽ từ đầu đến cuối sao?”

“Phải thì như thế nào, kẻ đó sao có tư cách uy hiếp đến Sở Thái Hư?”

Có rất nhiều cường giả sôi nổi bàn luận, hầu như mọi người đều kết luận rằng Sở Thái Hư sẽ là người đăng đỉnh Thiên Xu. Dù sao đi nữa, hắn ta có thể chém giết đại Tông Sư, thực lực vượt trội trong số những người cùng thế hệ.

“Hắn ta cũng là người luân hồi chuyển kiến.”

Trên chiến thuyền của Thiên Thần Điện, Độc Cô Vô Địch rơi vào trầm tư, ông ta đang suy nghĩ, liệu mình có nên nhắm vào người này hay không.

Sau gần một nén nhang, cả trời đất trở nên tĩnh lặng đến mức quỷ dị.

Con tim của những cường giả dường như hóa thành mặt trống, phát ra tiếng thình thịch vang dội. Cơn chấn động lần này còn dữ dội hơn nữa, khiến da đầu của tất cả bọn hắn trở nên tê dại!

Tên của Sở Thái Hư biến mất?

“Hít.”

Tiếng hút khí vang lên hết đợt này đến đợt khác. Sau một vài nhịp thở, âm thanh huyên náo bắt đầu vang lên.

Hắn chết trên tay ai?

“Chẳng lẽ Thần Tuấn đăng đỉnh?”

Sắc mặt những người trong gia tộc Hiên Viên tràn đầy hưng phấn.

Trong Phượng liễn, Vũ Chiếu gắt gao nắm lấy tay vịn, trong lòng mơ hồ chờ đợi điều gì đó.

Liệu Huyền Nhã có tạo nên kỳ tích?

Ầm ầm ầm!

Trời đất rung chuyển, bia đá sụp đổ trong phút chốc.

Trong phút chốc, trên trời xuất hiện một cái khe, một bóng người bị ném ra ngoài.

Trong số mấy vạn người bước vào thiên Xu, chỉ hơn một nghìn người sống sót.

Ba mươi sáu người trên bảng Thiên chỉ còn lại một vài người.

“Giết Từ ác liêu!”

“Giết giết giết!”

Võ giả trẻ tuổi rơi xuống đất, hắn ta nhanh chóng tìm đến trưởng bối, hét lên một cái tên.

Trái tim của cường giả các thế lực đều rơi xuống đáy vực, bọn họ nhìn xung quanh mình.

Nhìn thấy Cơ Huyền Nhã thất hồn lạc phách.

Nhìn thấy Hiên Viên Trường Khanh sắc mặt chán nản.

Nhìn thấy Lâm Viễn bước đi tập tễnh.

Chỉ có duy nhất…

“Chẳng lẽ?”

Chuyện mà bọn họ sợ hãi nhất đã xảy ra. Chẳng lẽ có một ma đầu xuất thế?

“Sở Thái Hư đã chết…”

Sắc mặt Hiên Viên Trường Khanh khó tin đến cực điểm, Sở Thái Hư mạnh đến mức làm hắn vô lực lại chết trong tay Từ ác liêu. Lần này, hắn ngược lại cảm thấy may mắn vô cùng vì mình đã quyết đoán đào thoát.

Từ ác liêu đúng là tên quái vật!

Hắn ta dựa vào tu vi của Ngũ phẩm thượng giai để giết một người có thực lực ngang bằng với Tông Sư.

Ngay tại thời điểm này, tất cả mọi người đều khó có thể tin được.

Ầm ầm ầm! Sâu trong hư không hiện lên một tòa cung điện nguy nga, lấy bạch ngọc làm cột, đá lưu ly làm ngói, tiên quang mịt mờ tràn ngập muôn phương.

Hào quang vạn đạo sáng ngời ngàn dặm, muôn vàn cảnh tượng kì dị biểu hiện cho điềm lành hiện lên.

Một nam nhân mặc áo choàng trắng chậm rãi bước ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play