Áp lực khổng lồ tiếp tục đè xuống, thân thể mềm mại không thể động đậy, chân khí giống như bị đông đặc lại.
Cùng lúc đó.
Đao ý trên bầu trời hóa thành một lực công kích uy nghiêm, chém về phía nam nhân áo trắng.
Từ Bắc Vọng đã sớm đoán được, hài cốt trong biển máu mang theo khí thế hung ác ngập trời lao ra ngoài, va chạm cùng vpứo huyết đao.
Ầm!
Hai luồng khí tức giằng co, Sở Thái Hư nhìn chằm chằm Từ Bắc Vọng như hổ rình mồi.
“Quỳ xuống.”
Ánh mắt Từ Bắc Vọng lạnh lẽo, nhìn thẳng vào khuôn mặt tái mét của công chúa Đế quốc.
Cơ Huyền Nhã cảm thấy lạnh lẽo nơi sống lưng, khi đối diện với với Từ ác liêu, nàng cảm thấy mình giống như đứa trẻ đối mặt với một một tên nam tử vạm vỡ, không hề có một chút phản kháng.
“Quỳ xuống nhìn ta.”
Nam tử áo trắng lạnh lùng ra lệnh, hắn ta tựa như một vị thần Thượng cổ, toát ra ra uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Mong muốn sống sót của Cơ Huyền Nhã bùng nổ, nàng ta cật lực kìm nén cảm giác nhục nhã, sau đó quỳ gối xuống đất.
Đôi mắt như viên ngọc đen ngấn lệ, nhìn chằm chằm vào Từ ác liêu đáng giết ngàn đao, ánh mắt tràn ngập hận thù.
Từ Bắc Vọng quan sát nàng vài lần, thờ ơ nói: “Gọi chủ nhân.”
Bờ môi của Cơ Huyền Nhã bật máu ra, ba chữ mang ý nghĩa lăng nhục này khiến nàng đầu váng mắt hoa.
Ầm!
Sương máu ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ lơ lửng trên đỉnh đầu công chúa Đế quốc.
Sắc mặt Cơ Huyền Nhã tái nhợt, nước mắt lưng tròng, cố gắng thốt ra hai chữ từ trong cổ họng: “Chủ… Chủ nhân.”
Áp lực biến mất, chân khí trên người nàng đốt cháy điểm sáng.
“Nói với Vũ Chiếu rằng, bà ta nợ Từ Bắc Vọng ta một món nợ ân tình.”
Từ Bắc Vọng đứng chắp tay sau lưng, sắc mặt bình tĩnh như cũ.
Hắn không giết Cơ Huyền Nhã vì nàng ta còn giá trị lợi dụng.
Cơ Huyền Nhã chính là điểm yếu lớn nhất của Vũ Chiếu.
…
….
Trong thế giới tràn ngập tia nắng, con vật khổng lồ ngủ yên trên không.
Bầu không khí dường như yên lặng trong giây lát. Sở Thái Hư nhìn chằm chằm nam nhân áo trắng, hỏi bằng giọng điệu hứng thú: “Xét theo hành động, hình như ngươi cảm thấy bản thân cầm chắc chiến thắng?”
Từ Bắc Vọng nhàn nhã dạo bước, bày ra dáng vẻ xuất trần xa cách, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, giết ngươi dễ như trở bàn tay.”
Khi còn ở thang trời, hắn chỉ nắm được năm phần thắng, nhưng sau đi đi qua thế giới sương mù xám xịt cùng Tiêu ở rể, tỉ lệ chiến thắng ít nhất cũng lên đến tám phần.
Sở Thái Hư như nhìn thấy trò hề, hắn không nhịn được mà bật cười ha hả, nhưng ý cười sau đó lại trở nên lạnh băng: “Bởi vì vô tri, cho nên không biết sợ hãi là gì?”
“Chẳng lẽ ngươi không biết, cảnh giới Tông Sư là như thế nào sao.”
Ngay khi Sở Thái Hư vừa dứt lờt, một ngọn núi màu vàng mờ nhạt xuất hiện sau lưng hắn, Thánh Sơn phát ra khí tức đáng sợ, dường như có thể bao phủ khắp vũ trụ, quét sạch cả thế giới.
Đây chính là chiêu thức mạnh nhất của Sở Thái Hư, từ kiếp trước, hắn đã giết hơn chục cường giả cảnh giới Thánh Cảnh chỉ bằng một chiêu này, tuy căn cơ tu luyện hiện tại của hắn chỉ có thể phát huy một phần uy lực, nhưng cũng đủ để giết con ếch ngồi đáy giếng Từ Bắc Vọng.
Thân thể của Từ Bắc Vọng run rẩy dữ dội, như thể hắn sẽ bị nghiền nát thành bột mịn ngay giây tiếp theo, nhưng biểu cảm của hắn vẫn không hề thay đổi. Từ Bắc Vọng lấy một cọng cỏ xanh biếc từ trong nhẫn trữ vật, sau đó ném ra một cách tùy ý.
Cọng cỏ phiêu đãng trong không khí, không hiện hữu bất kỳ uy năng nào.
Nhưng cọng cỏ trôi tới đâu, tất cả các trường năng lượng đều bị hóa giải dễ dàng giống như một xé nát một tờ giấy.
Cỏ non lơ lửng trong không khí, như không có gì có thể ngăn trở nó.
Lực công kích của Thánh Sơn Kim sắc đánh vào cọng cỏ, ánh kiếm lập tức vỡ nát, tan vào hư vô.
“Không thể nào!”
Khoé mắt Sở Thái Hư như muốn nứt ra, thân thể chấn động như bị sét đánh.
Hắn đột nhiên hét lớn, bộ chiến phục màu đen trên người phóng ra ánh sáng chói mắt, khiến hắn tựa như tôn thần giáng thế.
Sau đó, một luồng sát khí vô song phát ra, huyết đao quét ngang thiên địa, giống như có thiên quân vạn mã đang lao lên chém giết kẻ thù trước mặt.
Bùm!
Đao ý cuồng bạo chém vào cọng cỏ, phiến lá ố vàng một chút, sau đó nhanh chóng bay về trong tay áo choàng trắng.
Uy lực phản phệ khiến Sở Thái Hư bay lộn ngược về sau, hắn ta va chạm với mặt đất, tạo thành một cái hố sâu không thấy đáy, chiến phục màu đen nhuộm đỏ, nhưng ánh mắt vẫn cực kỳ hung ác.
Sở Thái Hư cười tà mị nói: “Đây là sự tự tin của ngươi?”
Từ Bắc Vọng thở dài, thực lực của hắn vẫn còn quá yếu, ngay cả cỏ nhỏ cũng không thể phát huy một nửa sức mạnh của nó.
“Thôi được, một chiêu phân thắng bại.”
Khuôn mặt Từ Bắc Vọng ẩn hiện lên ý cười, hắn chạm vào nhẫn trữ vật ra lấy một gốc cây cành lá tươi tốt lơ lửng, mùi dược phẩm thơm phức phát ra từ những trái quả đỏ tươi tựa như vừa ngâm qua trong máu tươi.
Đây chính là bảo vật mà Từ Bắc Vọng đã cướp đoạt từ chuột tầm bảo Diệp Thiên. Hắn ngắt lấy một trái, vừa ăn vừa thiêu đốt tinh huyết.
Sắc mặt Sở Thái Hư hoảng sợ, linh hồn run rẩy kịch liệt, hắn ta điên cuồng niệm chú pháp khí, phù văn đỏ rực lượn lờ trên trường đao.
Đao trong hoang vu, trời bể tan tành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT