Sóng biển phương xa cuồn cuộn, phù văn trên thang trời dần mất đi ánh sáng, ba mươi hai người thông quan, mười một người bị đào thải.
Đám thiên kiêu được thông quan vẫn còn chìm trong nỗi sợ hãi, giống như vừa trải qua cực hình tàn khốc, ai nấy đều nhìn chằm chằm đệ tử danh ngạch Thiên Thần Điện bằng ánh mắt khó có thể tin được,
Bởi vì bọn hắn đã trải nghiệm qua, cho nên mới biết Quân Tự Liệt vừa rồi khoa trương đến cỡ nào!
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, thậm chí sẽ cảm thấy đó chỉ là một hồi mộng ảo.
Sự chênh lệch trong đạo tâm của bọn hắn và Quân Tự Liệt, tựa như khoảng cách giữa trời và đất, khó có thể vượt qua được!
Nhưng vào lúc này.
Ầm!
Quái vật khổng lồ mở to hai con mắt màu đó, thang trời nháy mắt vỡ vụn, mười một thiên kiêu ở trên bậc thang biến mất không dấu vết, bao gồm cả công chúa đế quốc Cơ Minh Nguyệt.
Gò má ngọc tuyệt mỹ của nàng trắng bệch, hai mắt gắn chặt vào Cơ Huyền Nhã ở phía xa, con ngươi hiện lên một tia không cam lòng!
Chỉ trách Từ ác liêu.
Nếu không vì kẻ này, đạo tâm của nàng sao có thể vỡ vụn dễ dàng như vậy được, cho nên chỉ đành bó tay chịu trói, dừng bước tại thang trời.
Trong ảo giác vừa rồi.
Nam tử áo choàng trắng tùy ý lăng nhục thân thể tuyết trắng của nàng ở ngay trước mặt Ngự Lang!
Bản thân vừa phủ phục ở dưới thân Từ ác liêu, vừa chứng kiến bộ dạng điên cuồng của Ngự Lang, Cơ Minh Nguyệt cảm thấy xấu hổ tức giận muốn chết, cừu hận dâng cao đến mức hồn bay phách lạc, hai hàng nước mắt đều cạn khô.
Huyễn cảnh quái ác này đã khiến đạo tâm của nàng sụp đổ trong nháy mắt, Cơ Minh Nguyện không thể bước thêm một tầng cao hơn nữa.
“Từ ác liêu, đợi sau khi rời khỏi đây, bổn cung chắc chắn sẽ băm người thành vạn mảnh!
Mặt mày Cơ Minh Nguyệt lạnh đến thấu xương, âm thầm lập lời thề.
Rầm!
Trời đất quay cuồng, bóng dáng của nàng cùng với mười người còn lại đều cùng nhau biến mất.
Từ Bắc Vọng đang giả trang thành nam tử đội tử kim quan bất chợt nhíu mày, hắn luôn cảm thấy rằng có ai đó đang bí mật nguyền rủa mình?
Khi thang trời vỡ vụn, bầu không khí trong sân trở nên ngưng trệ.
Mọi người đều nhìn vào đài sen.
Chỉ có tám toà, có nghĩa là chỉ có tám người được phép đi đến cửa tiếp theo.
Trong số mấy vạn thiên kiêu tiến vào Thiên Xu, ba mươi hai người bọn họ đều đã trổ hết tài năng, không ai chịu cam lòng quay đầu lại.
Đến bây giờ, kẻ nào lại chấp nhận từ bỏ?
“Ai dám tranh với ta?”
Trước sự tĩnh mịch kéo dài, Sở Thái Hư bình tĩnh mở miệng, âm thanh lộ ra sát khí lẫm liệt.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều câm như hến.
Thiên kiêu đệ nhất bảng Thiên, có khả năng chém chết Đại Tông Sư dễ như trở bàn tay, sự tồn tại của hắn giống như một tảng đá to chặn ngang trên đầu các thiên kiêu của thế hệ trẻ. Đừng nói bọn hắn có thể đẩy tảng đá này ra xa, ngay cả đụng chạm cũng không dám, chỉ có thể trốn thành.
“Thức thời là tốt rồi.”
Sở Thái Hư cười lạnh một tiếng, sau đó cử động cánh tay, một thanh huyết đao xuất hiện dưới chân, từ từ nâng hắn lên không trung, tiến đến đài sen tràn ngập ánh sáng.
Sở Thái Hư đứng trên đài sen, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
“Các ngươi cũng đừng có tranh giành với ta.”
Thương Hạo Nhiên ôn nhu cười một tiếng, giẫm lên hoa đào bay lên không trung.
Quả nhiên, đám ngươi phía dưới không dám hành động.
Bọn họ nhận thức được thực lực của mình, không giống như Từ ác liêu yêu nghiệt nghịch thiên, lấy tu vi Ngũ Phẩm để chém giết một Tông Sư.
“Bản tôn không nhường việc nhân đức, còn ai muốn làm càn?”
Hiên Viên Trường Khanh bày ra ngạo nghễ vô cùng, chân khí bên trong cơ thể phóng ra tứ phía, uy áp của Tông Sư trung giai bao phủ nơi này.
Không có gì bất ngờ, không có âm thanh phản đối.
“Một đám kiến hôi.”
Hắn khẽ nhướng mắt, chắp hao tay sau lưng, chân đạp trên sáu thanh thần kiếm, chậm rãi lướt đến bên cạnh đài sen.
Tám vị trí, chỉ còn lại năm.
Sắc mặt nhóm thiên kiêu còn lại cực kỳ nghiêm trọng.
Ánh mắt Từ Bắc Vọng vừa cường thế vừa tự phụ, hắn đứng trên trường đao kim sắc, đi về phía đài sen.
Lúc này, ở đỉnh núi truyền đến âm thanh náo động không nhỏ.
Rất hiển nhiên, vẫn có người ngo ngoe muốn hành động.
Đạo tâm vô địch cũng không có nghĩa thực lực của hắn cũng vô địch, ba người đứng đầu bảng Thiên đã đạt tới cảnh giới Tông Sư, ngươi dựa vào cái gì mà bày ra bộ dạng hiển nhiên như thế?
“Xem ra có người không phục?”
“Vậy thì lăn ra đây đánh một trận với ta!”
“Ta đường đường là đệ tử danh ngạch Thiên Thần Điện, chỉ luận bối cảnh, ta vẫn có thể nghiền nát đám người nhà quê các ngươi.”
Từ Bắc Vọng chậm rãi xoay người, ánh mắt sắc bén liếc nhìn tất cả mọi người.
Nghe vậy, không ít người đành phải thu lại tâm tư.
Nếu bị Thiên Thần Điện ghi hận, đạo thống nhà mình chỉ sợ không chịu nổi.
Hơn nữa, bọn hắn cũng rất khó đánh thắng Quân Tự Liệt, người đứng vị trí thứ năm của bảng Thiên.
Quên đi, chúng ta tranh đoạt bốn vị trí còn lại.
Nhưng vào lúc này.
“Ta lại muốn một vị trí khác.”
Trên đài sen truyền đến âm thanh hời hợt.
Chốc lát, câu nói này giống như tảng đá lớn rơi vào biển sâu, tạo ra một trận sóng to gió lớn!
Hơn hai mươi thiên kiêu còn lại phẫn nộ vô cùng, sắc mặt vặn vẹo bất định.
Quân Tự Liệt quả thực cuồng vọng, kiêu ngạo đến mức khiến ai nấy đều tức giận sôi trào!
Một đài sen không thể thoả mãn được ngươi?
Bây giờ còn muốn một toà khác?
Ngươi thật sự coi mình là Đế vương thượng cổ, người người đều phải cúi đầu nghe lệnh?
Kính ngươi một thước cũng không có nghĩa là ngươi có thể đòi một trượng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT