Hắn dường như đã xem trộm một phần tương lai, trái tim lúc này vô cùng yếu đuối, giống như có một lưỡi dao sắc bén đang cắt từng tấc da tấc thịt trên người.
Tuy nhiên, hắn không hề cảm thấy đau đớn.
Chỉ có nỗi tuyệt vọng vô tận!
Từ Bắc Vọng từ từ ngồi xổm trên mặt đất, sau đó cười toe toét và bước ra ngoài.
Hắn đã chết một lần, rồi lại chết một lần nữa ở Tiểu Bắc Minh Giới.
Tử thần sao có khả năng mang ta đi?
Bùm!
Toàn bộ uy áp tiêu tán, bóng người đứng sừng sững trên tầng cao nhất của thang trời.
“Đã đến…”
Mọi người đang đứung trên thang trời vô cùng hoảng hốt, tốc độ nhanh đến mức khiến bọn họ hít thở không thông.
Có lẽ nào Quân Tự Liệt đã có đạo tâm vô địch đứng đầu Cửu Châu?
Mặt khác, người ở vị trí thứ hai là Sở Thái Hư, hắn đang đứng tại tầng sáu mươi, thậm chí còn sắp bị Diệp Thiên và Tiêu Phàm vượt mặt.
Trên đỉnh núi mờ mịt sương mù, sắc mặt Từ Bắc Vọng không chút gợn sóng, như thể cú sốc dữ dội vừa rồi chưa từng xảy ra?
Phương thức khấu trừ?
Nhìn trộm tương lai?
Đừng nói chỉ là ảo ảnh, cho dù là sự thật, hắn cũng không quan tâm.
Ầm ầm!
Khói đen tràn ngập trong không trung, một bản phù văn không có chữ lượn lờ xuất hiện trước mặt Từ Bắc Vọng.
Ăn tươi nuốt sống linh hồn của người khác, cường hóa thần niệm của chính mình, tu luyện đến cấp một, có thể công kích linh hồn của đối thủ; khi đạt đến cấp thứ năm, có thể nuốt chửng ký ức của người khác.
Sau khi xem xét cẩn thận, Từ Bắc Vọng cất nó đi.
Hắn có thể nói gì về phần thưởng này?
Hắn không quá hưng phấn, xét về uy lực, sức mạnh của nó thua xa so với Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công, nhưng khả năng nghiền ép Cửu Châu thì không thành vấn đề.
Chủ yếu là hắn có thể kiêm tu, Phệ Thần Kinh không ảnh hưởng đến Bắc Minh Thần Công
“Chiếm đoạt…”
“Đời này của ta gắn liền với việc cướp đoạt cơ duyên….”
Từ Bắc Vọng cười khúc khích, đưa mắt nhìn lên trời.
Nơi đó có tám tòa đài sen toả ra kim quang lấp lánh.
Hình như chỉ có tám người có thể đi đến tầng tiếp theo, Thiên Xu đã sắp tới hồi kết thúc.
….
….
Tại đỉnh cao nhất của thang trời, cỏ tiên bao phủ, mây mù quay cuồng, một nam tử đang mặc y bào nhật nguyệt tinh thần khoanh chân xếp bằng.
Chờ đợi là sự dày vò lớn nhất, cho nên Từ Bắc Vọng dứt khoát bắt đầu tu luyện Phệ Thần Kinh.
Không giống như Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công, khí huyết được vận chuyển thông qua khiếu huyệt, Phệ Thần Kinh kích động thức hải, cực kỳ huyền diệu.
Trong thời gian hai nén nhang, hắn đã nhìn ra con đường sơ khai.
Không thể không nói, tuy Từ Bắc Vọng là một tên xui xẻo, nhưng ngộ tính cực kì mạnh, tuyệt đối có thể xem là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ.
“Thiên đạo đóng một cánh cửa của ta, thì cũng phải mở ra cho ta một cái cửa sổ chứ?”
Từ Bắc Vọng cười khẽ một tiếng, hắn đột nhiên xoay người, bày ra tư thế cao cao tại thượng quan sát thang trời.
Diệp Thiên, Tiêu Phàm dẫn trước một đoạn xa, ngay cả Triều Khuynh Tuyệt cũng đã đuổi kịp Sở Thái Hư, còn Lâm Viễn, Hiên Viên Trường Khanh chỉ tụt lại phía sau mấy tầng.
Diệp Thiên cũng chỉ mới đạt đến tầng thứ tám mươi lăm, bước đi càng lúc càng khó khăn, hai bàn tay nắm chặt, ý chí mãnh liệt bộc phát.
“Khá lắm, không thẹn với sự mài giũa của ta.”
Từ Bắc Vọng nhẹ nhàng gật đầu, đáy mắt hiện lên vài phần cười nhạo.
Ta liên tục bắt nạt chuột tầm bảo họ Diệp, cho nên đạo tâm của hắn mới cứng cỏi như bàn thạch đến nhường này.
Chuột tầm bảo họ Diệp ắt hẳn rất biết ơn ta.
......
......
Thời gian chậm rãi trôi qua, không biết qua bao lâu, nam tử có dung mạo kiên nghị bước lên tới đỉnh, hắn nằm trên mặt đất thở hổn hển khuôn mặt đầm đìa máu tươi.
Nhận được một cái liếc mắt của nam tử đội tử kim quan ở bên kia, Diệp Thiên lặng lẽ nuốt đắng chát nơi cổ họng, sắc mặt có chút túng quẫn khó phát hiện.
Ngay từ nhỏ, bản thân hắn đã phải chịu nhiều nhục nhã khinh thường, con đường tu luyện liên tục gặp phải bất trắc, thậm chí bị Từ cẩu tặc tùy ý nhục nhã, đạo tâm của hắn sớm đã không thể phá vỡ.
Nhưng vì sao còn khuất phục ở vị trí thứ hai, thua một tên Quân Tự Liệt sống trong an nhàn sung sướng?
Thiên đạo quá bất công!
Ù!
Một tấm phù lục vàng nhạt đột nhiên xuất hiện giữa không trung, trong đầu của Diệp Thiên lóe lên một tia sắng, hắn cảm thấy mừng như điên, lập tức thu bùa chú vào túi Càn Khôn.
Diệp Thiên bất chợt ngẩng đầu nhìn về phía tám đài sen, thần sắc tràn đầy tự tin.
Một toà trong đó đã định sẵn là của Diệp Thiên ta!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT