Những đám mây trên bầu trời không ngừng dâng trào, vòng xoáy giữa khoảng không phát ra từng tiếng động…

Răng rắc…

Gần năm trăm thiên kiêu rơi xuống mặt đất, trên đỉnh đầu của mỗi người có ít nhất một trăm hạt sáng nhỏ.

Trong số mấy vạn người tiến vào Thiên Xu, hiện giờ chỉ còn sót lại mấy trăm người.

Đám người lập tức ổn định thân thể, bầu không khí trở nên yên tĩnh trong chốc lát, vô số ánh mắt đồng loạt hướng về phía nam tử áo trắng.

Hắn ta không có nô bộc ngoại vực ở bên cạnh!

“Ta nghe nói, ngươi đang tìm ta khắp nơi?”

Lời nói vừa dứt, một nam tử có hình xăm ngọn lửa màu nhạt trên má trái chắp tay sau lưng đi tới, ánh mắt của hắn ta lạnh lẽo vô cùng.

Hử!

Trời đất yên lặng như tờ, ngay cả một chút âm thanh cũng không có.

Sở Thái Hư, người đứng đầu bảng Thiên muốn động thủ rồi sao?

Đám người nhất thời chấn động, dòng máu trong người bắt đầu sôi trào.

Cuối cùng cũng có người ra tay thu thập Từ ác liêu càn rỡ ngang ngược!

Những điều hắn làm chỉ có thể dùng hai câu thành ngữ để hình dung.

Câu đầu tiên là việc xấu loang lổ!

Câu còn lại là người người oán trách!

Hắn cướp đoạt tiên dược ở khắp mọi nơi, giết người như mổ heo!

Không chỉ những võ giả tu vi thấp kém dù nổi giận nhưng không dám nói gì, ngay cả thiên kiêu trong bảng Thiên cũng im lặng trốn tránh.

Bọn hắn ẩn nấp tứ phía, căn bản không dám lộ diện vì sợ bị sát hại dã man.

Hiện tại, Từ ác liêu không có nô bộc ngoại vực thần bí khó lường ở bên cạnh, vậy hắn sẽ lấy cái gì để chống lại Sở Thái Hư?

Thần sắc nam tử áo trắng vẫn vô cảm như cũ, hắn chỉ mỉm cười nói: “Còn ngươi cũng ẩn nấp tốt lắm.”

Sắc mặt Sở Thái Hư trở nên u ám, đáy mắt hiện lên cơn lửa giận khó nén.

Hắn ta đã sống qua hai đời, nhưng chưa bao giờ phải chịu nhục nhã đến như vậy, hắn nhất định sẽ không bao giờ quên loại cảm giác đè nén này!

Hắn muốn để tên tiểu tử này nếm thử cơn thịnh nộ của lôi đình, đồng thời cũng dùng phương thức này để cảnh cáo những kẻ khác…

Uy nghiêm của Sở Thái Hư ta tuyệt đối không thể xâm phạm!

“Rút đao mười vạn lần, một đao trảm Diêm La!”

Ngay lập tức.

Da đầu của đám võ giả luyện đao trở nên tê rần, các loại đao khí hưng phấn đến mức rung lên bần bật, sau đó xông ra khỏi chuôi rồi lao thẳng lên bầu trời.

Bùm!

Thiên địa đang run rẩy!

Trong nháy mắt, đao quang xẹt qua chân trời, hư không bị cắt đứt.

Kiếm khí mênh mông đáng sợ nhường này đủ để phá hủy mọi thứ, chỉ riêng hậu quả sau đó cũng có thể biến vùng đất rộng lớn màu vàng này trở thành tro tàn.

Trảm phá Cửu Tiêu, chặt đứt hết thảy mọi thứ!

“Cái này...”

Hiên Viên Trường Khanh thấy thế thì nhướng mày, sắc mặt bình tĩnh đột nhiên thay đổi.

Một người mạnh mẽ như hắn cũng phải e ngại một đao kia.

Ầm ầm!

Huyết sát tràn ngập khắp nơi, vong linh oan hồn gào thét bên trong thế giới biển máu, một bộ hài cốt đột nhiên xuất hiện, sau đó toát ra Minh khí đáng sợ rồi lao ra ngoài.

Cảnh tượng dừng đột ngột.

Ầm!

Kiếm khí chém nát mọi thứ va chạm mạnh mẽ vào bộ hài cốt!

Thân thể của mấy võ giả như phát nổ, bọn hắn căn bản không chịu nổi sức ảnh hưởng của đợt va chạm này.

Nam tử áo trắng lùi lại bốn năm bước, khuôn mặt tuấn tú không còn chút máu.

Sở Thái Hư cũng lùi một bước, lực phản chấn kinh khủng khiến cánh tay hắn có chút run run.

Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người đều im lặng.

Bất phân thắng bại?

Hiển nhiên, Sở Thái Hư vẫn hơn một bậc!

Cảnh giới của hai bên cách xa nhau rất nhiều, thực lực chênh lệch hoàn toàn không có cách nào đền bù.

Chẳng lẽ?

“Hừ, để xem lần này ngươi có chết hay không!”

Diệp Thiên lặng lẽ nắm chặt tay, gương mặt kiên nghị trở nên hưng phấn hơn bao giờ hết.

Vô số anh kiệt đang chờ mong người đứng đầu bảng Thiên có thể quật ngã Từ ác liêu khỏi tế đàn.

Không sai, một lần là đủ, hãy để kẻ này từ nay về sau không còn cơ hội làm xằng làm bậy nữa!

Sở Thái Hư khẽ biến sắc, đáy mắt hiện rõ sự kinh ngạc và sợ hãi.

Một đao kia có thể giết chết cường giả Tông Sư như chém dưa thái rau, nhưng kẻ đứng trước mặt hắn vẫn chưa đạt cảnh giới Tông Sư này mà vẫn có thể tiếp được.

Lúc này, bầu không khí tĩnh mịch kéo dài đã bị phá vỡ.

Thương Hạo Nhiên cầm một gốc hoa đào trong tay rồi chậm rãi đi tới.

Hiên Viên Trường Khanh cũng sải bước đến, sáu thanh thần kiếm sau lưng hắn đang thi nhau gào thét.

Quân Lâm đội kim quan màu tím trên đầu, sau lưng vác một thanh đao dài cả mét, sắc mặt lạnh lẽo như băng.

Lâm Viễn của thành Tội Ác và công chúa đế quốc Cơ Huyền Nhã cũng bước đến.

Mười vị trí đứng đầu trong bảng Thiên giờ chỉ còn lại sáu người, bọn họ đồng loạt nhìn về phía nam tử mặc áo choàng trắng lộng lẫy.

Nội tâm các võ giả có mặt tại đây như đang hứng chịu bão táp mưa sa, có vẻ như bọn hắn sẽ lợi dụng tình hình này để giải quyết một đối thủ rất đáng sợ!

“Rất tốt.”

Ánh mắt của Từ Bắc Vọng lạnh lẽo vô cùng, hắn bình tĩnh nói: “Trước khi ta chết, chí ít cũng phải kéo ba người khác chôn cùng ta.”

Một câu nói bình thản như nước của hắn cũng đủ làm cho sắc mặt của sáu người kia biến đổi.

Các võ giả khác cũng rung động vạn phần!

Lời nói cuồng vọng như vậy, nhưng ai nấy đều coi đó là lẽ đương nhiên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play