Sau khi trả lời Từ Bắc Vọng, sắc mặt của Bát Hiền Vương trở nên tái nhợt, hắn không ngờ mình lại tự xưng nô tài trong vô thức!
Từ Bắc Vọng nhấp một ngụm trà, mặc dù trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng nói: “Sức mạnh của ngươi thuộc cấp độ nào?”
Nghe được những lời này, Bát Hiền Vương ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói: “Ha ha, tất nhiên là đứng ở hàng đầu của tầng lớp thượng lưu, sự tồn tại của ta khiến người ngang vai ngang vế phải tuyệt vọng xin thua. Ta chỉ cần dùng một tay cũng đủ để giết chết đám người này, đúng là quá đơn giản.”
Từ Bắc Vọng nheo mắt, sau đó rơi vào trầm tư.
Hắn nhìn không ra tháp khí vận trên đầu người này, chỉ có một cái cây trơ trụi với hơn chục chiếc lá xanh mướt rủ xuống.
Cây khí vận?
Nhưng hai mươi mấy phiến lá này, làm sao hắn có thể thuộc hàng thượng lưu được?
“Theo ta thấy, ngươi nhiều nhất cũng chỉ ở tầm trung, âu sầu thất bại nên mới chạy qua đây.”
Biểu cảm của Từ Bắc Vọng không hề dao động, khẩu khí vẫn hời hợt như cũ.
Cái gì?
Sắc mặt của Bát Hiền Vương đột nhiên thay đổi, nội tâm vô cùng sợ hãi!
Cái này cũng có thể đoán ra?
Sự thật bị phơi bày ngay tại chỗ, hắn ngượng ngùng: “Chủ nhân, nô tài dù xấu đến đâu, cũng mạnh hơn đám người ở thế giới bị vứt bỏ gấp vạn lần.”
“Chư thiên vạn vực, thế giới bị vứt bỏ nhiều vô số kể, các ngươi không thể phi thăng.”
Khi nói điều này, giọng điệu của hắn ẩn chứa tâm tình thương hại loài sâu kiến.
Đây là một trong những thế giới bị Thiên Đạo bỏ rơi, người khác không vào được, bọn hắn cũng không ra được, trải qua năm tháng dài dằng dặc rồi chết đi.
Bi ai!
“Một cơ hội thoát ra ngoài cũng không có?”
Khuôn mặt Từ Bắc Vọng trở nên lạnh lùng, biển máu sau lưng đột nhiên sôi trào.
Bát Hiền Vương sợ tới mức bờ môi run lên, hắn vội vàng tiết lộ bí mật đã thấy trước đây: “Nhưng nếu ngươi tìm thấy Giới Nguyên thì có thể phá bỏ rào chắn, đạt đến cảnh giới siêu thoát.”
“Tuy nhiên, Giới Nguyên là vật ở trong truyền thuyết, hư vô hão huyền, không ai có thể chắc chắn liệu nó có tồn tại hay không.”
Hắn ta vừa dứt lời, Từ Bắc vọng xoay người quay đi hòng che giấu đi tâm tình kinh ngạc trong đáy mắt.
Có lẽ lão đại đang tìm Giới Nguyên?
Chẳng lẽ, sau hai mươi năm nữa, vì không có cơ duyên ngập trời, thì lão đại vẫn không thể phá tan được khoảng cách đó?
Nghĩ đến điều này, Từ Bắc Vọng mơ hồ có cảm giác cục diện nhất định sẽ có tiến triển trong thời gian sắp tới.
Mười năm?
Năm năm?
“Chủ nhân?”
Bát Hiền Vương kinh ngạc, chẳng lẽ ngươi muốn siêu thoát phi thăng, thật là hy vọng hão huyền.
Mặc dù không biết hắn ta đã giẫm phải vận may quái quỷ gì mà lại có dòng máu có uy áp nghiêm nghị đó, nhưng dù sao cũng là thổ dân của thế giới bị vứt bỏ, đã định trước không có duyên phận lên trời.
Từ Bắc Vọng vứt bỏ những ý nghĩ dư thừa, quay đầu lại rồi bình tĩnh nói: “Đi thôi, theo ta nam chinh bắc chiến.”
Ở thế giới này, thực lực của Bát Công gần như có thể sánh ngang với nhiều người, nếu như có thể gặp được Sở Thái Hư thì thật tuyệt.
Khi Bát Hiền Vương nghe thấy điều này liền không thể kiềm chế cơn giận.
Đây không phải là làm tuỳ tùng cho ác liêu sao?
Bầu không khí ở thế giới bên trong Thiên Xu đột nhiên thay đổi, ngột ngạt đến mức khiến người ta hít thở không thông, giông tố bắt đầu nổi lên!
Từ ác liêu dùng nhiều hình thức vô liêm sỉ để cướp bóc tài nguyên, hắn ta đi đến đâu, hầu bao lại phình to ra tới đó, mọi người đều né tránh hắn như rắn rết bọ cạp.
Ai dám phản kháng chứ?
Trong khu vực ‘Dậu’, mấy thiên kiêu xếp cuối cùng bảng Thiên liều mình ra trận chiến đấu vì bảo vệ thiên thảo, kết quả không cần nói cũng biết.
Uy lực của Từ ác liêu là điều không cần phải bàn cãi, bên cạnh hắn còn có một tên tuỳ tùng vô cùng đáng sợ, nghe nói là người đến từ ngoại vực bí ẩn.
Hai người đi cùng nhau, có thể nói là nghiền ngang ép dọc, ai dám tranh đoạt hào quang của bọn họ chứ?
…
…
Mặt trời ở phía Đông lan toả hơi ấm, vạn vật bắt đầu hồi sinh trở lại.
Ở một bên của phiến đá xanh, ánh nắng chói chang xuyên qua từng lớp sương mù, sau đó bao phủ quanh người nam tử áo trắng, sau lưng hắn ta phát ra ánh hào quang sáng chói, khiến hắn trông như đứa con cưng của đại đạo.
Lấy được các loại linh dược, hắn ta hấp thụ toàn bộ, căn cơ tu luyện được nâng lên Ngũ phẩm thượng sai.
Linh khí được luyện hóa đến mức vô cùng tinh khiết, cho dù không sử dụng Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công, Từ Bắc Vọng cũng có đủ tự tin để đấu một trận cùng cường giả Tông Sư.
“Khắp nơi đất đai màu mỡ, cơ duyên của ta thật tốt, đáng tiếc là không gian bên trong nhẫn trữ vật quá nhỏ.”
Từ Bắc Vọng thở dài một tiếng, chiếc nhẫn hình lưỡi liềm đã gần đầy…
Từ Bắc Vọng một mực không nỡ đổi, dù sao đây cũng là món quà đầu tiên mà Lão Đại tặng cho hắn. Hơn nữa chiếc nhẫn này còn ẩn chứa hàm ý….
Từ Bắc Vọng bỏ đi những suy nghĩ mông lung, hắn lấy ra một bông hoa tiên trắng như tuyết, hương thơm nồng nàn lan tỏa ra xung quanh
“Keng!”
Ngón tay hắn gõ vào chiếc chuông dưới chân mình.
Khoảng mười lăm phút sau, Bát Hiền Vương mặc một bộ áo giáp có vảy oai phong lừng lẫy chạy đến.
“Chủ nhân.”
Hắn cung kính cúi đầu, phát hiện linh khí nồng đậm xung quanh, khóe miệng khẽ giật.
Thật là lãng phí của trời!
Tiên dược luyện thành linh dược mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.
Nhưng đó cũng là điều bình thường, kẻ quê mùa ở thế giới bị vứt bỏ này chắc hẳn còn không biết luyện thuốc là cái gì?
“Bát Công, đây là cái gì?”
Giọng điệu Từ Bắc Vọng rất bình thản.
Bát Hiền Vương nhìn bông hoa trên tảng đá, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ: “Thưa chủ nhân, đây là hoa Cửu Kiếp.”
Hắn dừng lại một lúc rồi giải thích tiếp: “Đoá hoa này có thể chống đỡ được một đạo của lôi kiếp khi độ kiếp, là thần dược mà cả chư thiên vạn vực này đang đổ xô chạy theo như vịt.”