Từ Bắc Vọng nhẹ nhàng gật đầu, khuôn mặt hoàn mỹ tỏ ra ưu thương: “Ta mệt rồi, ngươi thay ta động thủ đi, nhớ giữ lại nửa cái mạng cho nàng ta.”

Sau khi nói xong, hắn chậm rãi đi tới bàn đá, nhàn nhã rót cho mình một tách trà.

“Không!”

Đệ Ngũ Linh Lung sợ hãi đến mức nứt vỡ cả tim gan, thân thể mềm mại hiện ra vô số cánh tay long lanh chói mắt, nhanh chóng lấy ra một cỗ chiến xa.

“Chủ nhân, ta…”

Cơ bắp của nam tử mặc giáp trở nên căng cứng, cảm giác nhục nhã khắc sâu trong cốt tủy.

“Lập tức!”

Nam tử áo trắng phát ra âm thanh lạnh lùng, một phần của thế giới huyết sắc tan vỡ.

Trong tích tắc, cảm giác huyết mạch bị áp chế cũng biến mất.

Nam tử áo giáp ngửa mặt lên trời, gào thét một tiếng để trút bỏ hết phiền muộn, hắn không dám làm trái mệnh lệnh của chủ nhân, thi triển cự quyền, nhắm vào vào cỗ chiến xa đang chạy trốn ở nơi xa.

Cỗ chiến xa rơi xuống giống như sao băng, sau đó hãm sâu vào lòng đất, Quan m Thiên Thủ (nghìn tay) tràn ngập hào quang cũng bị xé nát.

Cơ thể của Đệ Ngũ Linh Lung run lên từng hừng, thần sắc vô cùng tuyệt vọng, sự hối hận vô tận khiến nàng gần như ngạt thở.

Nàng không nên chọc tức Từ ác liêu!

Từ Bắc Vọng ngồi bên bàn đá, hắn thản nhiên quan sát cảnh tượng trước mặt, hương vị của loại trà này có thể chấp nhận được.

Còn lí do tại sao nữ nhân này lại muốn giết hắn ta, thật ra rất dễ để đoán ra.

Nhìn từ góc độ khác, Đệ Ngũ Ma Đầu sinh ra từ Đệ Ngũ môn phiệt, nhưng nàng lại không nhận người thân, chặt đầu cường giả Niết Bàn trong tộc như mổ lợn giết chó.

Nếu mọi chuyện cứ như vậy thì cũng thôi đi, nhưng nàng ta lại quan tâm lo lắng đến một người hết lần này đến lần khác.

Đãi ngộ chênh lệch như thế này, làm sao Đệ Ngũ môn phiệt không tức giận cho được? Bọn hắn chỉ có thể tìm cách trút giận lên chó săn.

Đệ Ngũ Linh Lung bị các trưởng lão truyền dạy tư tưởng sai lầm này, cho nên mới muốn giết Từ Bắc Vọng hắn.

“Có thể trách ta sao?”

“Ai bảo lão đại thích bị ta liếm?”

Nam tử áo trắng nghĩ thầm, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt.

Ghen tuông có vẻ như là một trong thất đại tội (bảy tội lỗi chết người) phải không?

Người phạm phải thất đại tội, xứng đáng rơi đài!

Cùng lúc đó, trận chiến kết thúc trong tích tắc.

Tiên nữ đáng yêu tài giỏi bị quật ngã xuống đất chỉ với một cú đấm, nàng ta phun máu dữ dội, thân thể mỏng manh bị gãy làm đôi, sau đó thoi thóp dưới vực sâu.

Ầm!

Sương máu lan tràn, một bộ hài cốt xuất hiện trong thế giới huyết sắc, bóng ma bám vào bộ hài hài cốt, tử khí âm trầm bao trùm khắp trời đất.

Đám người có mặt ở đây lập tức cảm nhận một cỗ hàn khí lan tràn từ dưới lòng bàn chân xông lên đỉnh đầu, toàn thân không khỏi run rẩy kịch liệt!

Lẽ nào?

“Phù phù.”

Bộ hài cốt đâm xuyên thấu thân thể mỏng manh dưới vực sâu, tứ chi đứt lì phân tán khắp nơi, đầu đâu tuyệt đẹp tung bay lên trời.

Người thứ tám trong bảng Thiên, bỏ mạng!

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người dựng đứng lông tóc, ai nấy đều vô cùng sợ hãi!

Cứ vậy mà chết?

Đám đông nhìn nam tử áo trắng, hạt sáng trên đầu hắn có hơn hai nghìn sáu trăm điểm.

Ngay cả vị khách ngoại lai cũng sẵn sàng cống hiến sức lực, nguyện làm tuỳ tùng cho hắn.

Từ công tử chói sáng như mặt trời ban trưa? Suy cho cùng, hắn vẫn còn che giấu bao nhiêu thủ đoạn nữa đây?

Hắn ta chính là Ma Thần thượng cổ thâm sâu khó dò!

“Chủ nhân…”

Nam tử áo giáp bước tới, biểu cảm trên khuôn mặt của hắn khó hình dung được bằng lời.

Ba phần phẫn nộ, ba phần hận thù, ba phần tôn trọng, một phần bối rối.

Từ Bắc Vọng suy nghĩ một chút, thực lực của tên ngốc này đại khái tương đương với Đại Tông Sư Tam phẩm

Hắn nhắm mắt làm ngơ, chậm rãi đi về phía nữ tử mặc áo lông vũ sặc sỡ: “Triều Khuynh Tuyệt, nếu không muốn bước theo con đường của Đệ Ngũ Linh Lung thì hãy giao lại tiên dược mà ngươi vừa thu hoạch được.”

“Ngươi…”

Khuôn mặt của Triều Khuynh Tuyệt đỏ bừng vì tức giận, nàng tức giận trừng mắt Từ ác liêu, sau đó ném bốn viên tiên dược xuống đất.

Sau đó, những ngôi sao xuất hiện bên ngoài cơ thể, bảo vệ Triều Khuynh Tuyệt đào thoát ở chân trời..

“Coi như nàng ta thức thời.”

Từ Bắc Vọng không muốn giết một con chuột tầm bảo như Triều Khuynh Tuyệt, hắn nhìn sang Khương Vô Kỵ đang đờ đẫn như một pho tượng.

“Thiên kiêu nào dám xưng vô địch? Ai dám nói mình bất bại? Khương thái tử, còn ngươi thì sao?”

Lời nói này của Từ Bắc Vọng đúng là sát muối vào vết thương!

Khương Vô Kỵ hổ thẹn đến hai hàng lông màu dính chặt vào mau, chiếc vương miện biểu tượng trưng địa vị tôn quý của hắn đã bị đạp náp từ lâu.

Khi đó, hắn vẫn còn cao cao tại thượng quan sát Từ ác liêu, còn bây giờ thì…

Lên voi xuống chó!

Khương Vô Kỵ sớm đã không còn mặt mũi để tiếp tục nữa rồi, giữ lại tính mạng mới là điều cần thiết, hắn lấy ra một ít cỏ tiên có linh lực, hoảng loạn đặt chân lên chiến xa để đào thoát.

Những người còn lại làm sao còn tâm tư che giấu báu vật, bọn họ nhanh chóng lấy ra tiên dược rồi rời đi.

Chẳng bao lâu, nơi này chỉ còn lại chủ nhân và tuỳ tùng.

Từ Bắc Vọng hất tay, tiên dược trên trời bị cuốn vào nhẫn vành trăng khuyết, hoa thần bên trong quan tài trước mặt nghiễm nhiên cũng trở thành của cải trong túi của hắn.

Thu hoạch tràn đầy, Từ Bắc Vọng nở nụ cười thân mật, liếc mắt nhìn nam tử áo giáp: “Ngươi tên gì?”

“Thưa chủ nhân, Bát Hiền Vương.”

Nam nhân áo giáp âm trầm trả lời

Trở thành nô bộc cho tên nhà quê này, quả là một nỗi sỉ nhục chưa từng có!

Hắn hận đến mức muốn phán cuồng!

Tuy nhiên, tiềm thức đã bị giam cầm, hắn hoàn toàn không thể kiểm soát hành động và lời nói của bản thân.

Tên nam nhân này thật sự quá quỷ dị!

“Bát Hiền Vương?”

Từ Bắc Vọng lập tức không hài lòng, đặc cho hắn một cái tên khác: “Sau này hãy gọi là Bát Công đi, nghe có vẻ trung thành hơn.”

“Bát Công…”

Hốc mắt của Bát Hiền Vương rưng rưng, tại sao nghe giống như tên của chó vậy.

Từ Bắc Vọng nhìn hắn vài giây, sau đó hỏi những gì mình muốn biết: “Trên đời này, người giống như ngươi có mấy người?”

Bát Hiền Vương thành thật trả lời: “Đại khái không có, nhiều nhất thì cũng chỉ có hai đến ba người. Nô tài cũng là tình cờ xông vào nơi này.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play