Ngữ điệu mất kiên nhẫn truyền đến, trên đất hiện ra một chiếc ấm nước nhỏ bằng bạc, sương trắng quấn quanh.

Một viên đan dược lớn chừng quả nhãn phun từ vòi nước phun ra, hào quang lửa đỏ long lanh, mùi thuốc nồng nặc lan toả.

“Nương nương, làm thế thì không ổn cho lắm?”

Từ Bắc Vọng khách khí từ chối

Đệ ngũ Cầm Sương lạnh giọng: “Vậy ta lấy về.”

“Đừng.”

Từ Bắc Vọng vội vàng bỏ đan dược vào trong nhẫn trữ vật, sau đó tròn mắt long lanh nhìn Lão Đại.

Đệ ngũ Cẩm Sương nhàn nhã ăn thịt xiên, hờ hững thong dong nói:

“Viên đan dược này tên là Phượng Cốt Đan, còn về hiệu quả của nó, có thể giúp một tên phế vật như ngươi đạt đến cảnh giới Ngũ phẩm dễ như trở bàn tay.”

Cái gì?

Từ Bắc Vọng chấn kinh.

Nghịch thiên vậy sao?

Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ nhếch môi son, ngoắc ngoắc ngón tay: “Ngươi qua đây.”

Tuỳ tùng lập tức bước đến gần.

Đệ Ngũ Cẩm Sương quan sát gương mặt này, nội tâm không nảy sinh bất kỳ hứng thú bất lương nào.

Tên hạ tiện dám liếm chân của bổn cung, giẫm chết ngươi!

Nàng đột nhiên nhấc đôi chân ngọc đang bao phủ trong đôi tất da đen bó sát lên, bàn chân linh lung giẫm lên trên mặt Từ Bắc Vọng.

“Ầm—“

Bờ hồ chấn động kịch liệt, hai người trong phút chốc rơi vào trong lòng đất.

Từ Bắc Vọng bị hãm sâu vào trong màn đêm đen kịt, nhưng hương thơm động lòng người tràn ngập trong chóp mũi.

Lão Đại, xin hãy gia tăng cường độ, kiên quyết dùng cách này báo thù ta đi.

Không biết đã qua bao lâu, Từ Bắc Vọng mở mắt ra.

Tức khắc, đồng tử hắn đột nhiên co rút, giống như nhìn thấy cảnh tượng không thể nào tượng tượng nổi!

Đúng là quá thần kỳ lạ lùng!

Không gian rộng lớn vô hạn phân cách ra năm khu vực.

Trời đất nối liền giống như được rèn đúc từ vàng rồng, kim quang lượn lờ quanh mình, tiếng kim loại va chạm vang lên không dứt.

Tiếp theo là đại dương xanh thẳm, sóng biển nối đuôi chập trùng mãnh liệt.

Rừng rậm viễn cổ xanh um tươi tốt, cao nguyên đất vàng mênh mông hùng tráng, cùng với núi lửa đang không ngừng phun trào dung nham.

Vừa hay hợp thành ngũ hành, Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ…

Từ Bắc Vọng không ngờ, bên dưới cung Thái Sơ lại ẩn giấu một thế giới hùng vĩ thế này, thực sự là quá chấn động lòng người rồi!

“Lăn về đây.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương liếc mắt nhìn con chó săn đang ngơ ngác.

Nàng ung dung dạo bước bên trong biển lửa dung nham, chân ngọc không nhiễm trần thế.

Một vòng ánh sáng tím quấn quanh cơ thể Từ Bắc Vọng, bảo vệ hắn ta không bị liệt hoả thiêu đốt.

“Rống---“

Một tiếng gào thét phẫn nộ vang vọng bên trong dung nham, một thân ảnh đỏ rực xuất hiện bên cạnh Đệ Ngũ Cẩm Sương.

Đây là một đứa bé hình thành từ lửa đỏ, thân thể dài không quá hai thước, khuôn mặt chẳng có ngũ quan, còn tứ chi không ngừng tuôn ra dung nham.

Nét mặt Từ Bắc Vọng kinh đảm, ngạc nhiên nói: “Hoả Tinh!”

Trong sách cổ có nói, một ngọn lửa lớn được thiêu đốt liên tục sẽ có thể sản sinh ra Hoả Tinh.

Hoả Tinh được xếp vào hàng bảo vật đất trời, chỉ cần nuốt chửng nó có thể khiến chân khí của võ giả sở hữu thuộc tính Hoả!

Từ Bắc Vọng cũng chỉ mới được nghe nói, đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy.

Mà Hoả Tinh này đã sản sinh linh trí, hiệu quả càng tăng gấp mười lần!

“Thứ này, chắc là mấy ngàn năm tuổi rồi đúng không?”

Từ Bắc Vọng lẩm bẩm nói.

Đệ Ngũ Cẩm Sương liếc xéo hắn, hời hợt nói: “Mười vạn năm.”

Sau đó, nàng ta làm ngơ trước lời cầu khẩn của Hoả Tinh, một đạo linh khí tuôn ra phá huỷ linh trí của nó.

Nàng nhẹ bước đi nhanh, hất cằm khoe khoang: “Nếu ngươi ngoan ngoãn hầu hạ bổn cung, chẳng lẽ không mạnh hơn gấp trăm lần cái điện Thiên Thần gì đó hay sao?”

Nghe vậy, Từ Bắc Vọng nháy mắt mấy cái, tâm tình nảy sinh cảm giác vui sướng nho nhỏ.

Nương nương sợ tuỳ tùng thay lòng đổi dạ, nên cố ý khoe khoang bản lĩnh đây mà.

Không thể không nói, tuy dáng vẻ hiện giờ của nàng vẫn lãnh đạm cao quý như cũ, nhưng lại vô cùng đáng yêu.

“Cút đi.”

Khí tức tuôn ra, Từ Bắc Vọng bay vút lên trời.

Khi hắn mở mắt ra, thấy mình đã xuất hiện trong cung điện mà bản thân thường xuyên tu luyện.

Hắn ngồi xếp bằng, lập tức nuốt Phượng Cốt Đan và Hoả Tinh xuống bụng.

Trong chốc lát, sức mạnh Hoả Nguyên tinh thuần tàn phá trong thể nội, huyệt đạo thất khiếu nhanh chóng suy biến, nội khí liên tục bành trường, ánh lửa đầy trời bao phủ cung điện.

Thiêu đốt hun đúc, đau tận xương cốt!

.....

.....

Tu luyện không màng ngày đêm, thời gian thấm thoắt trôi qua hơn một tháng.

“Meo—“

Mèo mập ghé sát vào song cửa sổ, giương nanh múa vuốt về phía nội điện.

Bạch bào chậm rãi đứng dậy, gương mặt tuấn mỹ mang theo ý cười, khí chất siêu nhiên thoát tục.

Ngũ phẩm trung giai!

Tinh huyết bên trong cơ thể hắn giống như sông Hoàng Hà, cuồn cuộn chảy xiết!

Bây giờ, cho dù hắn không dùng đến Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công thì cũng có thể đàn áp đám người Cơ Minh Nguyệt.

Thiên ngôn vạn ngữ chỉ duy có một câu.

Lão Đại, ta muốn la liếm ngài, ai cũng đừng hòng ngăn cản!

“Meo meo…”

Mèo mập gấp gáp đến mức đỏ cả mắt.

Từ Bắc Vọng: “Nói!”

Móng vuốt của mèo mập túm lấy chiếc hộp nhỏ rồi vứt cho hắn.

Ong!

Chiếc hộp bật mở, từng viên đan dược được xếp ngay ngắn bên trong, chí ít đều là từ cấp Địa giai trở lên.

Mèo mập khua móng vuốt, làm động tác nhét vào miệng.

Từ Bắc Vọng chấn kinh, hỏi: “Ngươi lấy đâu ra vậy?”

Mèo mập uỷ khuất rung rưng, vỗ vỗ quai hàm, móng vuốt cạ qua cạ lại trên bệ cửa sổ.

Từ Bắc Vọng lập tức hiểu rõ.

Đây là phần thưởng của Lão Đại cho nó vì đã làm mấy việc nặng nhọc bẩn thỉu như quét sân rửa chén.

“Đây không phải là quỹ đen của ngươi sao, sao lại tặng cho ta?”

Từ Bắc Vọng lãnh đạm như cũ, sau đó thu hộp nhỏ vào trong nhẫn trữ vật hình trăng lưỡi liềm.

Mèo mập thè lưỡi, miệng không ngừng kêu meo meo.

Từ Bắc Vọng lại hiểu ra.

“Ngươi muốn ăn đồ nướng?”

Mèo mập gật đầu.

Nó thề rằng, món mà đại phôi đản kia thích ăn nhất, từ thịt kho tàu giờ đã biến thành thịt dê nướng.

Meo meo cũng thèm chết rồi!

Từ Bắc Vọng không thể nào lại từ chối, trên đời này còn có vụ mua bán nào lời hơn hay sao?

Cái tên nhóc mập mạp nhà người, cũng đáng yêu phết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play