Dung nhan tinh xảo hiện lên một rặng màu hơi hồng, tựa như ráng chiều hoàng hôn tuyệt mỹ.
Mèo béo chơi đùa ở ao, nó trợn to cặp mắt linh động đen như cúc áo của mình
Hì hì, đại phôi đản này thẹn thùng rồi sao?
(*) phôi đản: “trứng thôi’, nghĩa là đồ bỏ đi, đồ không có giá trị… Đây là biệt danh mà meo meo đặt cho Cẩm Sương, nên mình sẽ giữ nguyên nhé!
“Cút!”
Đệ Ngũ Cẩm Sương quát to.
“Meo ~ ”
Mèo béo ôm bộ mặt vô tội rồi bỏ đi tìm nơi hẻo lánh yên tĩnh, sau đó úp mặt vào tường dể hối lỗi.
Ánh mắt của Đệ Ngũ Cẩm Sương có chút hoảng hốt, nàng nhìn chằm chằm vết tích còn lưu lại chân mình.
Nàng khó khăn lắm mới hồi phục cảm xúc đang cuộn trào không ngừng, sau đó đưa ra quyết định, nàng phải trừng trị tên chó săn kia thật hung ác!
Thời gian chậm rãi trôi qua, đáy mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương xuất hiện một tia kinh ngạc rất nhỏ.
Tại sao chó săn còn chưa nghiêng nghiêng ngả ngả chạy về đây?
Chẳng lẽ hắn không tranh thủ thời gian, vuốt mông ngựa cầu xin tha thứ ư?
Giờ phút này, một góc sâu thẳm trong lòng nàng lại hiển hiện một cảm giác mất mát không nói rõ, cũng không tả rõ được.
Dường như phát hiện ra gì đó, nàng nảy sinh tức giận, thân ảnh biến mất không thấy.
...
...
Trên con đường lớn bên ngoài kinh thành, một bóng lưng cô đơn thê lương, vừa chịu đựng cơn đau đứt gãy xương cốt, vừa lảo đảo đi về phía phương xa.
“Dừng lại!”
Vùng hư không trước mặt xuất hiện vết nứt, Đệ Ngũ Cẩm Sương đã mặc lại bộ váy tím lộng lẫy, nàng đứng trên không trung, lạnh lùng quan sát hắn.
Từ Bắc Vọng tỏ ra không nhìn thấy, cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.
“Vì sao rời kinh?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương chất vấn.
Từ Bắc Vọng nuốt xuống sự khổ sở trong cổ họng, hắn ta trầm mặc nửa ngày, sau đó bi thương nói: “Ti chức muốn phiêu bạt tứ hải, lưu lạc chân trời.”
Cơn tức giận trong mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương gần như hóa thành thực thể, sau đó bao phủ toàn thân nam tử áo trắng.
“Nương nương…”
Từ Bắc Vọng bày ra sắc mặt thống khổ, khàn khàn nói: “Ti chức vẫn luôn chọc tức nương nương, ti chức căn bản không xứng làm việc cho nương nương.”
Hắn ta ngừng lại mấy giây, sau đó tiếp tục đi về phía trước: “Ta đi đây.”
Hắn muốn nói một câu “ti chức cáo lui, nhưng lần cáo lui này là cả một đời”!
Có điều như vậy thì hơi quá mức, hắn không thể làm như vậy.
Đệ Ngũ Cẩm Sương liếc mắt đã nhìn thấu mánh khoé vụng về của hắn, biểu cảm vẫn lãnh đạm như cũ: “Nếu người tiến lên phía trước thêm một bước, bản cung sẽ thiến ngươi.”
Một vòng xoáy chân khí vọt tới, ngưng tụ thành một thanh chủy thủ đỏ như máu.
Phần thân dưới của Từ Bắc Vọng lạnh lẽo bô cùng, hắn tuyệt đối không dám đi về phía trước, khúm núm nói: “Vậy nương nương có thể tha thứ ti chức hay không?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn chằm chằm hắn ta, đột nhiên hỏi: “Chẳng lẽ ngươi muốn phản bội bản cung, âm thầm chạy tới Thiên Thần Điện?”
Từ Bắc Vọng quả quyết bác bỏ: “Ti chức còn không biết cánh cổng của Thiên Thần điện nằm ở chỗ nào!”
Tà váy tím tung bay, sắc mặt Đệ Ngũ Cẩm Sương vẫn không có chút biểu tình, nàng lạnh lùng nói: “Ta tạm thời tha thứ ngươi, cút về cung Thái Sơ.”
Nói xong, thân ảnh biến mất ở chân trời, một đám mây phiêu nhiên rơi xuống.
“Tuân mệnh!”
Giọng nói của Từ Bắc Vọng vang vọng một góc trời.
Hắn ta lập tức đạp chân vào đám mây, đứng chắp tay, tư thái hài lòng khó nói thành lời.
Dù bị đánh một trận, nhưng lại được lời to.
….
….
Đêm đã khuya, bầu trời đầy sao phản chiếu trên ao Cửu Châu, giống như đang phủ thêm cho mặt ao một tấm khăn che mặt bí ẩn.
Hơi khói lượn lờ khắp nơi, nam tử áo trắng chuyên chú hơ xiên thịt dê nướng, bộ dạng vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhấp một miếng kem ly nhỏ, tư vị này không tệ, nàng vẫn yêu thích vị ngọt hơn.
“Vì sao ngươi lại khinh nhờn bản cung?”
Môi đỏ phun ra âm thanh lười biếng
Động tác của Từ Bắc Vọng ngừng lại, hắn ta bày ra dáng vẻ bình tĩnh ung dung: “Nương nương, đây thật ra là lễ nghi bên trong một cuốn sách cổ, đại biểu cho sự trung thành và kính trọng của ti chức đối với nương nương.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh mặt, nàng ta trực tiếp vạch trần: “Lễ nghi gì lại đi hôn chân?”
Từ Bắc Vọng á khẩu, chỉ có thể bịa ra một câu: “Có lẽ là man di.”
“A…”
Đệ Ngũ Cẩm Sương cười lạnh một tiếng, sau đó rất nghiêm khắc cảnh cáo: “Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, nếu không, bản cung sẽ không khống chế được bản thân, giết chết ngươi trong cơn tức giận.”
Từ Bắc Vọng chân thành gật đầu: “Dạ…”
Lần sau hắn vẫn sẽ phạm tội!
Dù mỗi lần đều như làm xiếc trên dây, hung hiểm vô cùng.
Bản thân hắn có thể tự xưng là giấc mộng của ngàn vạn thiếu nữ.
Nhưng ai có thể sánh bằng một phần ngàn vạn của Lão Đại chứ?
Chúng sinh đều là cỏ cây, chỉ có người là núi xanh mà thôi.
Lúc nào thì hắn mới có thể hôn môi đây?
Cho dù khó khăn đến đâu, nhưng hắn vẫn đi từng bước tới lúc đó.
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn chằm chằm Từ Bắc Vọng, giống như đang nhìn trộm ý nghĩ nội tâm của hắn.
Từ Bắc Vọng nhanh chóng vẩy bột thì là, hạt nêm, cốt gà, hành lá, vân vân, sau đó bỏ thịt xiên vào khay ngọc.
“Meo ~”
Mèo béo lay vạt áo bào, kích động kêu gào.
Một câu nói khiến cho trái tim nhỏ yếu của nó bị tổn thương.
“Đi sang bên, không có phần của ngươi.”
Từ Bắc Vọng lạnh lùng đá mèo béo sang một bên, sau đó bày ra tư thế cung kính rồi dâng lên cho Lão Đại.
Đệ Ngũ Cẩm Sương tiếp nhận, ưu nhã nếm thử một miếng.
Tuy rằng khóe môi nàng không có ý cười, nhưng lông mày lại giãn ra, bày tỏ sự vui thích trong lòng.
“Như thế nào?”
Từ Bắc Vọng hỏi.
Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ nâng cằm: “Bình thường.”
Ha ha… Lại khẩu thị tâm phi (nói một đằng nghĩ một nẻo), kẻ tùy tùng chỉ có thể phụ họa: “Vậy ti chức cố gắng thêm.”
Mèo béo nằm rạp trên mặt đất, phát ra âm điệu nũng nịu thảm thương, nhưng không một người nào để ý đến nó.
Đệ Ngũ Cẩm Sương ném cái xiên hết sạch cho mèo béo, mèo béo lã chã chực khóc, nó khẽ liếm một ngụm, nội tâm càng thương tâm.
Vì cái gì mà Meo Meo không có có lộc ăn?
“Sao ngươi không ăn?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương liếc xéo Từ Bắc Vọng.
Từ Bắc Vọng lắc đầu, cười khổ một tiếng: “Nương nương, ti chức không còn tâm trạng ăn uống, tu vi của thiên kiêu Cửu Châu tăng nhanh như gió, ti chức vẫn dậm chân tại chỗ, thật sự rất hổ thẹn!”
Ánh mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương hiện lên một tia trêu tức, nàng làm ngơ trước dáng vẻ mong ngóng mòn con mắt của Từ Bắc Vọng, tập trung chầm chậm mỹ thực.
Gương mặt tuấn mỹ của Từ Bắc Vọng bày tỏ thái độ không cam lòng, sau đó than thở: “Người khác có bối cảnh thâm hậu, tài nguyên tu luyện đắp lên như núi, ti chức kém cỏi hơn cũng là chuyện thường, không có gì để nản lòng cả.”
“Trên thế giới này luôn có những người như vậy, được ngậm thìa vàng từ khi sinh ra, dễ dàng có được thứ mình muốn…”
Hắn vừa mới nói một nửa thì đã bị cắt ngang.
“Đừng giả bộ nữa, ồn ào!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT