Mọi người lần lượt gật đầu, tin tức này như dịch bệnh lan truyền khắp Cửu Châu. Thánh Tử đương thời của Cửu Châu, một thân một mình vào kinh thành để chống lại Từ ác liêu!
Nói thật lòng, vừa nghe được tin này, trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ: “Ngươi nghĩ mình là ai?”
Thật là không biết tự lượng sức mình, tự cao tự đại, nói khó nghe một chút chính là ngu không ai bằng!
Trận chiến ở Mê Ly Chi Vực ở trong mắt của võ giả Cửu châu Thánh Sơn không còn là điều bí ẩn, Từ ác liêu cứ một cước lại giẫm lên một người.
Uy lực hiện tại của con bọ cạp này mạnh mẽ vô cùng, giống như mặt trời sáng chói ban trưa, ánh vàng mù mắt, tất cả thiên kiêu trẻ tuổi không dám nhìn thẳng. Ngươi vậy mà dám đến khiêu chiến hắn? Đây không phải là tự rước lấy nhục sao?
Nguyên nhân của việc này cũng thật là cũ rích.
Hai thánh địa có quan hệ mật thiết với nhau, Thánh Tử cùng Thánh Nữ từ lâu đã trở thành bạn đồng hành của Đạo gia theo sự chỉ đỉnh của các trưởng bối. Nói cách khác, nếu như không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, Thánh Tử sẽ trở thành phò mã Đế quốc.
Nhưng mà công chúa điện hạ đã lâm vào hoàn cảnh nhục nhã ê chề ở Mê Ly Chi Vực, thiếu chút nữa thì hương tiêu ngọc vẫn!
Đối với một vị hôn phu mà nói, hắn ta chẳng khác nào đã bị lõa thể trước mặt mọi người, nhục nhã không tả nổi!
Nhất định phải trả thù!
Chỉ có đánh bại Từ Bắc Vọng trước mặt mọi người trong thiên hạ thì mới có thể rửa sạch mối nhục này!
Triều đình Đại Càn đối với vị “ phò mã” này cũng không hề tin tưởng, mãi đến khi một số bí mật được tiết lộ, thái độ của quần thần mới thay đổi triệt để.
Thánh Tử Cửu Tiêu ngự giá quang lâm!
Tại sao hắn lại đến?
Ngăn hắn lại!
Bọn họ từng nghe nói, cái tên này rất cao ngạo độc đoán, hắn muốn tự mình chống lại dòng sông thời gian! Mà ở phương diện nào đó, Ngự Quang Lâm thực sự đã làm được.
Vào năm tám tuổi đã bắt đầu tu hành, mười bảy tuổi đã ở cảnh giới Thất phẩm. Tài năng của hắn ta đã đủ để khiến thế tục kinh hãi rồi!
Nhưng hắn lại đột ngột phế bỏ khí hải kinh mạch của mình, bằng lòng trở thành một phế nhân!
Mười bảy tuổi tái tu luyện võ công, tu vi tăng mạnh vượt bậc, hai mươi tuổi đạt cảnh giới Lục phẩm.
Lại bị phế bỏ một lần nữa.
Bây giờ hắn hai mươi hai tuổi, trong thời gian hai năm, hắn từ một phế nhân tu luyện đến Lục phẩm đỉnh phong.
Khi nghe những việc này, các quần thần đều rất kinh hãi. Quả nhiên là một thế hệ người tài, loại khí chất này phải gọi là khủng bố, so với cái gọi là chủng hổ… Còn mạnh hơn gấp bao nhiêu lần!
Liệu hắn có thể bóp chết khí thế kiêu ngạo của Từ ác liêu?
…
…
Ầm ầm!
Huyết khí dâng trào mãnh liệt, ma thú gầm thét giãy dụa trong màn sương máu.
Một nửa bình tinh huyết yêu thú đã thấy đáy, linh thảo và tiên dược cũng đã cạn kiệt.
Nam tử áo trắng đột nhiên phát ra hơi thở đáng sợ, bộ dáng giống như một con quỷ hút máu.
“Keng!”
Chuông treo trước cửa sổ vang lên, nam tử áo trắng lập tức dừng tu luyện, sau đó chạy ra ngoài cung điện.
Bên bờ hồ Cửu Châu tràn ngập ánh sáng, nữ tử váy tím lười biếng nằm trên chiếc ghế dựa màu tím, bàn chân ngọc ngà được tất đen che kín, vẻ mặt nhàn nhã khó tả.
Đương nhiên ghế dựa này cũng là do tùy tùng tự tay làm ra.
Từ Bắc Vọng đã cân nhắc qua tính cách của Lão Đại, nàng ấy luôn nảy sinh tò mò với những thứ mới mẻ.
Nhưng sự tò mò ấy không duy trì được bao lâu, trừ khi nàng cực kỳ thích.
Từ Bắc Vọng cúi đầu, chắp tay cung kính: “Nương nương có gì cần căn dặn!”
Đệ Ngũ Cẩm Sương liếc xéo hắn, nói một cách thản nhiên: “Máu giao long đâu? Lấy ra đi!”
Từ Bắc Vọng không chần chừ lấy bình máu từ trong chiếc nhẫn hình lưỡi liềm ra.
“Thật sự cam lòng đưa cho bổn cung sao? Đây cũng không phải vật tầm thường.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn hắn với ánh mắt thích thú.
Vù!
Nàng vẩy áo thưởng thức bình máu trong tay, đôi mắt xanh thẳm vẫn luôn quan sát Từ Bắc Vọng.
“Thần nguyện vì nương nương lên núi đao xuống biển lửa, máu giao long thì tính là gì chứ?”
Từ Bắc Vọng nói rất nghiêm túc, trên mặt không có chút nào là không cam lòng.
Đệ Ngũ Cẩm Sương thu hồi ánh mắt, không nói gì.
“Nương nương…”
Từ Bắc Vọng hơi chần chừ, cẩn thận nói: “Tất dùng lâu như vậy, người nên thay rồi.”
Bầu không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Sắc mặt Đệ Ngũ Cẩm Sương trở nên lạnh lùng, giọng nói rét lạnh: “Ngươi cảm thấy bản cung bẩn sao?”
Từ Bắc Vọng chậm rãi rùng mình, hoảng sợ nói: “Đương nhiên không phải.”
Lão Đại đã đạt đến cảnh giới như thế này, cơ thể tất nhiên rất sạch sẽ, cả người hoàn mỹ không chút tì vết, ngay cả bàn chân ngọc ngà cũng có mùi thơm ngát.
Mặc dù đã Tịch Cốc, nhưng nàng vẫn không cưỡng lại được sức hấp dẫn của những món ăn ngon. Trong tháng này, Từ Bắc Vọng nấu ít nhất một trăm món rồi…