Từ Bắc Vọng đã quá quen với tình huống ‘đưa đầu hay rụt đầu đều là một đao’, hắn thoải mái, điềm nhiên như không có việc gì nói: “Nếu nương nương hy vọng thần làm thái giám, thì thần nguyện máu chảy đầu rơi.”
Tay áo nàng khẽ phất lên, Từ Bắc Vọng bị sóng khí đẩy ra xa. Đáy mắt nàng ta lạnh đi, thoáng chốc đã xuất hiện tại thiện phòng, trên bàn có món thịt kho tàu đang toả mùi thơm bốn phía.
“Ngươi dám ăn vụng?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào góc đại sảnh, ánh mắt trở nên nguy hiểm.
Con mèo quay mặt vào tường phồng miệng lên, lắc đầu vô tội.
Phù!
Một trận cuồng phong thổi đến.
Con mèo mập mạp váng đầu chóng mặt, không biết đã bay về góc nào.
Đệ Ngũ Cẩm Sương vừa gắp một miếng thịt nhỏ thì đột ngột đặt đũa xuống, tức giận nói một mình: “Có để cho bản cung ăn hay không?”
Từ Bắc Vọng quay trở về, tiếp tục quỳ trên bậc thềm trong điện. Hắn chịu đựng áp lực kinh hoàng, nơm nớp lo sợ cầu xin: “Nương nương, ngài để thần ở trong cung tu luyện đi!”
“Tranh đấu bên ngoài quá tàn khốc, thần muốn lặng lẽ tu luyện, để rồi gây bất ngờ cho mọi người.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương thờ ơ không nói gì.
Từ Bắc Vọng kiên trì, bổ sung một câu: “Nương nương muốn ăn gì, thần cũng có thể làm.”
Dù sao thì hắn cũng không thể ra đi.
“Ồ?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương giống như chỉ chờ mỗi câu nói này, nàng ta khôi phục dáng vẻ lười biếng cao quý: “Gọi đến là đến sao?”
“Ta sẽ làm bất cứ điều gì người muốn!”
Giọng nói của Từ Bắc Vọng mạnh mẽ kiên định.
“Được rồi.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ mở đôi môi đỏ mọng.
Từ Bắc Vọng vui mừng khôn xiết: “Đa tạ nương nương…”
Từ Bắc Vọng mới nói được một nửa thì đã bị khí tức màu tím bao trùm, hắn vừa mở mắt ra thì thấy mình xuất hiện trong một cung điện đang đóng chặt. Hoa văn trên đỉnh điện rất mơ hồ, khi ở bên trong, linh khí bàng bạc tỏa ra mờ mịt, từng lỗ chân lông trong mỗi nhịp thở đều rất thoải mái.
Sau khi đạt được thứ mình muốn, Từ Bắc Vọng tìm một chỗ để ngồi xếp bằng, sau đó mở chiếc nhẫn hình lưỡi liềm ra.
Hắn hạ quyết tâm phải la liếm tới cổng Thiên Xu, cho nên tạm thời bỏ qua cơ duyên ở ngoại giới.
Thu hoạch dạo gần đây khá tốt, cho nên hắn nhất định phải tiếp thu cho tốt.
Ầm ầm! Trang giấy [Thần Khuyết Ngọc Thư] hiện ra.
Người ta đồn rằng toàn bộ cuốn sách này đều là bảo vật của bậc cường giả, mỗi một trang nào đều lưu trữ một loại bí pháp. Trán của Từ Bắc Vọng bắn ra một giọt tinh huyết, trang giấy vàng nhạt run rẩy, các ký tự và hoa văn đồng thời xuất hiện dưới lớp phong ấn.
[Nhất Khí Động Sơn Hà]
“Cái tên cũng khá độc đáo.”
Từ Bắc Vọng gật đầu hài lòng rồi đắm chìm trong việc quan sát những điểm cơ bản của chưởng pháp. Sau khoảng thời gian một nén hương, hắn đặt trang giấy vào nhẫn trữ vật hình trăng lưỡi liềm.
Uy lực của loại bí pháp này tương đương với báu vật Địa giai thượng phẩm, nhưng Từ Bắc Vọng đã tu luyện Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công, dựa vào khí huyết của mình khiến cho tác dụng của một chiêu này đột phá đến Thiên giai.
Sau đó, hắn lấy ra thuật thấu thị của Tiêu chạn vương.
[Hoa trong gương, trăng trong nước.]
“Thiên giai bậc trung, không hổ là bí thuật độc nhất vô nhị của Đại Diễn Thánh…”
Từ Bắc Vọng trêu chọc.
Rất đáng tiếc, nó đã thuộc về ta.
Tuy nhiên, đối với loại bí thuật đặc biệt như thế này, hắn nhất định phải thận trọng, không được tu luyện vội vàng. Biết đâu lại xảy ra chuyện tốt gì đó?
“Hai con Huyết Tàm Cổ, đừng để ta lười biếng.”
Từ Bắc Vọng khẽ cười một tiếng, sau đó lấy ra nửa bình tinh huyết.
Ngay lúc này.
“Meo meo…”
Một con mèo mập mạp đang nằm trên bệ cửa sổ, cả khuôn mặt bẩn thỉu như vừa chui ra khỏi rãnh nước hôi thối.
Nó nheo đôi mắt tràn đầy ánh sáng, bộ dáng cực kỳ tủi thân.
Xem ra lại bị Lão Đại bắt nạt rồi…
Từ Bắc Vọng xua tay: “Khi ta có thời gian sẽ làm một đĩa thịt heo kho cho ngươi ăn.”
Con mèo mập mạp toét miệng cười, sau đó nó cũng không bỏ đi, chỉ kêu meo meo rồi dừng lạivẫy vẫy móng vuốt.
Từ Bắc Vọng kinh ngạc, hoài nghi hỏi: “Ngươi cũng muốn mang tất chân?”
“Meo!”
Con mèo mập mạp nhanh chóng gật đầu, nó háo hức muốn thử từ lâu.
Tuy nhiên, Từ Bắc Vọng lạnh lùng cự tuyệt: “Cút!”
Sau khi cân nhắc vài giây, hắn nhẹ nhàng nói: “Đợi một ngày nào đó, ngươi biến thành một tiểu cô nương xinh đẹp rồi nói tiếp.”
…
...
Thời gian chậm rãi trôi qua, nháy mắt đã trôi qua hơn một tháng.
Rất nhiều công tử tụ tập trước hoàng thành Thừa Thiên Môn, ai nấy đều đang xì xào bàn tán về một tin tức chấn động đang truyền khắp Cửu Châu.
Đương nhiên không phải Từ ác liêu đã sống trong cung Thái Sơ một thời gian dài.
Lúc đầu, không ai ngờ rằng Từ ác liêu lại được tấn chức thành nam sủng?
Nhưng rất nhanh sau đó, mọi người đều cảm thấy vô lý!
Nữ nhân cao cao tại thượng như Đệ Ngũ Ma Đầu căn bản là không có thất tình lục dục, cho nên nàng ta không có khả năng qua lại cùng với chó săn. Cách giải thích duy nhất chính là, Từ ác liêu rất được trọng dụng, có khả năng được chọn là người nối nghiệp.
Về phần Đệ Ngũ Ma Đầu dung túng nam nhân ở trong cung, vốn dĩ tội không thể tha, nhưng ai cũng không dám hó hé nửa lời. Chưa nói đến việc hoàng thượng đang hôn mê, cho dù ông ta khoẻ mạnh tráng kiện đi chăng nữa thì cũng chưa chắc dám nói gì?
Đó là Đệ Ngũ Cẩm Sương!
Tất cả mọi người ở Cửu Châu đều biết rõ, thân phận Hoàng Quý Phi của nàng ta chẳng qua chỉ là một giao dịch.
Một số thế lực đạo giáo viễn cổ đã từng phỏng đoán mơ hồ, những thần vật được chôn dưới cung Thái Sơ mới chính là mục đích chân chính của Đệ Ngũ Ma Đầu!
Suy đoán này cũng không phải là bắn “tên không đích” (ví với lời nói hành động không mục đích rõ ràng, không sát thực tế), mà là dựa theo những vết tích đã có.
Một cường quốc nào đó đã tìm thấy một cuốn sách cổ ghi lại thời kỳ phát nương làm rẫy hàng trăm nghìn năm trước trong thánh địa Đạo giáo.
Vị trí của kinh thành Đại Càn là một tế đàn khổng lồ, mà cung Thái Sơ lại nằm ngay chính giữa tế đàn!
Đương nhiên, tất cả mọi chuyện đều chỉ là là suy đoán, trước khi chưa chắc chắn được điều gìm, những thế lực kia không dám động tới Đệ Ngũ Ma Đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT