Chạn vương của Tô gia Thái Xương thành, thiếu chủ duy nhất của Tiêu thị Đại Diễn Thánh Địa—
Tiêu Phàm!
Lần trước đến Thái Xương thành, nghe xong chuyện oán linh kể lại, liền tâm tâm niệm niệm đi tìm cái tên ở rể này.
Không ngờ đi mòn gót sắt không tìm thấy, gặp được lại chẳng tốn công phu!
“Từ công tử, ngươi cũng đến để thăm dò di tích của Bán Bộ Chí Tôn sao?”
Ánh mắt Tiêu Phàm chợt loé, chủ động bắt chuyện.
Từ Bắc Vọng nhẹ nhàng gật đầu, thong thả đợi câu tiếp theo.
“Tại hạ có chút hiểu biết về di tích này, đợi sau khi mở ra, không biết có may mắn kết bạn đồng hành cùng với Từ công tử hay không?”
Tiêu Phàm nét cười hiền hoà, khẽ khàng thi lễ.
Ặc!
Còn có chuột tầm bảo chủ động đầu quân cho mình sao?
Từ Bắc Vọng kinh ngạc vô cùng, hắn đang rầu rĩ không biết mình có nên lập tức động thủ hay không.
Thứ nhất, tiểu La Lị này mười mươi là người Hồ tộc, yêu hồ muốn tiếp cận với Tiêu chạn vương, rốt cuộc là vì muốn đạt được mục đích gì?
Thứ hai, thiên mệnh chi tử đến rồi, đồ tốt trong di tích chẳng phải đều là của hắn ta sao? Người được thiên đạo chiếu cố xuất hiện rồi, ai cướp thắng hắn ta chứ?
Tổng kết hai lý do lại, Từ Bắc Vọng chần chừ bất định.
Nếu như muốn tối đa hoá lợi ích, vậy thì cứ buông tha cho Tiêu chạn vương vậy, xem hắn ta có thể đụng trúng lục vĩ yêu hồ hay không, đến lúc đó thì Từ Bắc Vọng hắn ngư ông đắc lợi.
Nhưng mà một khi buông tha cho chuột tầm bảo, vạn nhất hắn chạy mất thì phải làm sao?
Không ngờ Tiêu chạn vương chủ động đi theo, thật đúng là buồn ngủ gặp được chiếu manh nha.
“Cầu còn không được.”
Ánh mắt Từ Bắc Vọng khẽ động, thần sắc bình thản vô cùng.
Tuy nhiên, đáy mắt hiện lên một tia thâm thuý nghiền ngẫm, tên ở rể nhà ngươi sẽ không tính kế ta đó chứ?
Vậy thì xem thử, ai thâm hơn ai.
Tiêu Phàm tỏ vẻ mừng rỡ, nhẹ nhàng nói: “Xin hẹn lúc di tích mở ra, chúng ta gặp lại ở nơi này, tại hạ cáo từ trước.”
Thanh âm vừa dứt, hắn bèn kéo theo Tiểu La Lị rời đi.
Ánh mắt Tiểu La Lị quắn quýt, lấy dũng khí nhìn về phía nam tử áo trắng, xấu hổ nói: “Ca ca, ta … ta tên tiểu Vũ.”
Nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của tiểu La Lị, Từ Bắc Vọng rơi vào trầm mặc.
Lẽ nào dáng vẻ đẹp trai của ta vô dụng rồi sao?
Hay là, trên người chạn vương họ Tiêu có thứ gì đó hấp dẫn người Hồ tộc?
Mị lực lộ rõ ra ngoài, tuy rằng Từ Bắc Vọng không phát hiện ra yêu khí, nhưng hắn vẫn chắc nịch đó là hồ ly.
Không phải đám hồ ly đều háo sắc sao, vậy thì nên đi theo ta mới đúng chứ.
Trước cửa Đổ Thạch Lâu, mọi người không ngạc nhiên gì với hành vi của Tiêu Phàm.
Nịnh hót Từ công tử là chuyện vô cùng bình thường, xem như tên họ Tiêu này may mắn.
Một bóng người áo trắng bước ra khỏi phường thị.
Sở Phong nhỏ giọng nói: “Từ công tử, thiếu nữ kia đã nhìn ngươi nãy giờ rồi, ngươi còn không nhìn lại người ta đi.”
Hắn ở bên cũng có cảm giác như vậy, vừa thấy thiếu nữ ấy đã có chút không cầm được lòng.
Tâm trạng Từ Bắc Vọng rất tốt, thờ ơ nói: “Ta đã quen với việc né tránh ánh mắt của nữ tử rồi. Nếu chúng ta vô tình chạm mắt nhau, thì ta có thể sẽ trở thành chấp niệm khó phai trong nàng ấy.”
Hắn chắp tay sau lưng vừa đi vừa nói vọng lại: “Không quấy rầy nàng là nghĩ cho nàng.”
Khóe miệng Trần Vô Song giật giật, sau đó liếc nhìn Sở Phong.
Kẻ luôn lãnh đạm và xa cách này lại còn biết nói đùa, có phải do tâm trạng đang tốt không?
...
...
Tại một tầng lầu đang được tỉ mỉ chọn lựa ở cổ thành, đèn Thạch Nam Các, hồ cá Thương Tùng, không thiếu thứ gì cả, cảnh sắc nơi này vô cùng tốt.
Mặt trời phía Đông đang dần ló dạng, bầu trời sáng rõ, khí tức huyết sát nồng đậm trong căn phòng yên tĩnh cũng vì vậy mà dần dần tiêu tán.
Trong ôn tuyền, một làn khói huyết sắc bốc lên, Từ Bắc Vọng dựa vào thành bể mà trầm ngâm.
Điều quan trọng bây giờ là phải cướp đoạt được bảo vật trong tay thiên mệnh chi tử.
Nhiệm vụ của lão đại phải được ưu tiên hàng đầu.
Hai điểm này đều tập trung vào Tiêu chạn vương, vì vậy hắn phải hành động thật thận trọng.
Từ Bắc Vọng phải lập một kế hoạch thật cẩn thận, tranh thủ tóm gọn mọi thứ cùng lúc!
Bằng bất cứ giá nào cũng phải kiếm được thật nhiều tiền, sau đó quay trở lại điện Dao Quang càng sớm càng tốt, hắn chợt nhung nhớ nơi trú ẩn an toàn cho linh hồn của mình.
(là mình dịch bị sến hay Từ Bắc Vọng đã đổi tính?)
…
...
Cùng lúc đó.
Trong một căn gác bình thường.
Tiêu Phàm ngồi xếp bằng, sau khi tu luyện đã đạt cảnh giới vững chắc.
Linh khí dần dần tiêu tán, hắn mở mắt rồi lấy ra nửa hồ lô kim sắc từ trong túi trữ vật.
Hồ lô có màu vàng kim, bề mặt nhẵn như sa tanh, những đường vòng cung có hoa văn xen lẫn vào nhau.
Tiêu Phàm hít một hơi thật sâu, viết vài chữ nhỏ lên bề mặt ngoài hồ lô, giữa các ngón tay: “Cơ cô nương, ngươi ở đây sao?”
Vài tháng trước, Tiêu Phàm vô tình xâm nhập vào bí cảnh, thu được pháp bảo đặc biệt này, cho phép hắn liên lạc được xuyên không gian. Hắn không ngờ bản thân lại tình cờ phát hiện ra, nửa bầu còn lại nằm ở trong tay Cơ Minh Nguyệt.
Đó chính là thánh nữ của thánh địa Lạc Hà Cung, công chúa của vương triều Đại Càn!
Nghe nói, dung mạo của công chúa như chim sa cá lặn, sắc nước hương trời.
Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Dù ít giao lưu với ai, nhưng Tiêu Phàm cũng thừa nhận rằng mình rất ngưỡng mộ Cơ Minh Nguyệt.
Mỗi người một nửa quả hồ lô, cũng chưa chắc không phải là số mệnh sắp đặt.
Hơn nữa, hai người họ môn đăng hộ đối, đều muốn leo lên đỉnh cao thiên hạ.
Lần này gặp gỡ Từ ác liêu, đây là một cơ hội tuyệt vời để hắn có thể giành được hảo cảm của Cơ Minh Nguyệt!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT