Âm thanh ôn nhu như ngọc truyền đến, đám người đang mua đá cược ngọc nhìn về phía phát ra giọng nói.

Tà áo trắng bay bay trong gió, một vị nam tử dáng vẻ siêu phàm thoát tục thản nhiên đi đến.

Trong khoảnh khắc, không gian rơi vào tĩnh mịch.

Đồng tử nam tử áo xanh khẽ co rút, thần sắc ngạc nhiên không dễ phát giác.

Thiếu nữ loli đứng bên cạnh hắn khẽ kéo nhẹ vạt áo, gương mặt bỗng dưng ẩn hiện màu hồng, nàng ta bày ra bộ dáng thẹn thùng xấu hổ, yêu mị đến mức thật khó có thể dùng từ ngữ để hình dung.

Nàng cúi thấp đầu giả vờ không nhìn, lại liếc mắt nhìn hết lần này đến lần khác.

Hắn … hắn…

Đẹp trai quá!

Nam tử áo xanh nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh, bất động thanh sắc nói:“Các hạ là Từ công tử sao? Viên nguyên thạch này là ta nhìn trúng trước.”

Hắn vừa dứt lời.

“Cút đi xa chút!”

Chưởng quỹ tức giận quát về phía nam tử, sau đó nói bằng giọng điệu mẫu mực: “Từ công tử, theo kinh nghiệm nhiều năm của tiểu nhân, loại đá có màu vỏ đen khô xù xì chắc là phế thạch, ngài thật sự muốn nó sao?”

Ông ta một mực tươi cười, sự nịnh bợ rạng rỡ trong đáy mắt càng thêm nồng đậm.

Đám quan khách đứng nhìn còn hơn như thế, ai nấy đều khom lưng uốn gối, lộ nét xu nịnh.

Đây chính là Từ công tử Cửu Châu Đại Lục cường thế tuyệt luân, hào quang ngợp trời!

Bọn họ có thể tận mắt nhìn thấy tôn dung của hắn, đã là chuyện giống như mộ tổ bốc lên khói xanh, vinh hạnh diễm phúc vô cùng.

“Không sao.”

Từ Bắc Vọng nhàn nhạt mở miệng, sau đó quay qua nhìn nam tử mấy giây: “Ngươi nhìn…”

Nam tử biến sắc, sau khi điều chỉnh cảm xúc, lại lựa chọn né tránh: “Nếu đã là thứ Từ công tử muốn, vậy xin cứ tự nhiên!”

Từ Bắc Vọng nheo mắt, đáy mặt vụt qua một tia trào phúng.

Loại nam nhân có thể dễ dàng nhún nhường trước mặt hồng nhan tri kỉ cũng không nhiều, xem ra hắn ta là một kẻ am hiểm thâm sâu đạo ẩn nhẫn!

Binh!

Bốn viên tinh thạch toả ra ánh sáng lóng lánh bị vứt lên sạp.

Chưởng quỹ thất kinh, gấp đến mức giọng nói cũng trên nên khản đặc.

“Ngài đại giá quan lâm, Đổ Thạch Lâu nhà tranh thêm sáng, tiểu nhân sao dám thu tiền của ngài chứ.”

Từ Bắc Vọng thần sắc dần lạnh lẽo, thiếu kiên nhẫn nói: “Ý của ngươi là, ngươi cảm thấy ta là hạng người ỷ thế hiếp người sao?”

Không khí đột nhiên trầm mặc.

Quan khách miệng câm như hến.

Chưởng quỹ chỉ có thể bày ra vẻ mặt cầu xin mà nhận lấy tinh thạch, đợi lát nữa sau khi xác định viên đá này là phế thạch, lại hoàn trả cho Từ công tử gấp đôi là được rồi.

Ánh mắt nam tử bình tĩnh kiên nghị, vô cùng thản nhiên đứng yên tại chỗ, không cảm thấy chút xấu hổ cùng phẫn nộ nào.

Về phần tiểu La Lị nàng khẽ cắn răng, chiếc đầu nhỏ mơ mơ hồ hồ.

Ánh mắt quần chúng đồng loạt hướng về phía cơ đài.

Ầm đùng đùng!

Pháp bảo thanh đao cùn vụt loé ánh đen dị thường, chậm rãi cắt dọc theo hoa văn nguyên thạch.

“Sáng rồi sáng rồi!”

Có người tinh mắt, kích động hét lớn.

Bên trong viên đá thô tràn ngập hào quang đỏ tía, khí tức của pháp bảo dâng tràn tứ phía.

“Địa giới… là hạ phẩm địa giới nha!”

Chưởng quỹ thở phào một hơi, lấy từ sâu bên trong viên đá thô ra một chiếc vòng tay kiểu cổ.

Quan khách nét mặt kính sợ, đây chính là vòng tay phòng ngự cấp địa giai, mà Từ công tử kiếm được trong lúc hời hợt thong dong.

Kèn ca và Sở Phong ngưỡng mộ không thôi, bọn họ rốt cuộc là đã giẫm phải thứ vận khí cứt chó gì chớ!

Ngay lúc mọi người đang nhìn về phía nam tử bạch bào, lại thấy gương mặt tuấn mỹ đó ẩn hiện ý băng lãnh.

Lẽ nào hắn không hài lòng?

Chưởng quỹ thấy thế, nơm nớp lo sợ dâng vòng tay lên.

Từ Bắc Vọng nhận lấy, lắng nghe âm thanh thánh thót ting ting tang tang, thầm nghĩ trong lòng.

Lẽ nào đây là pháp bảo cùng một loại với cổ cầm, vòng tay này có phong ấn trận pháp che đậy sức mạnh bên trong sao?

Nếu không thì một thứ hàng ôi thiu như hạ phẩm Địa giai, không thể nào khiến tháp vận khí dâng lên đến chín mươi tám tầng được.

Hắn ta di chuyển ánh mắt nhìn về phía nam tử.

Vừa nhìn qua, hắn ta giống như sấm nổ chớp giăng, nội tâm dời sông lấp biển, chấn động không ngớt!!

Chín mươi tám tầng!

Tháp vận khí của nam tử trước mặt hào quang rực rỡ, vậy mà vẫn là hào quang chín mươi tám tầng!

Ý gì đây?

Nguyên nhân khiến hào quang tăng lên không phải do cơ duyên, mà tự thân hắn đã có chín mươi tám tầng khí vận, pháp bảo hạ phẩm Địa giai không mang đến quá nhiều thay đổi.

Từ Bắc Vọng nghĩ đến Diệp Thiên đầu tiên.

Lại thêm một thiên mệnh chi tử!

Tháp khí vận còn cao hơn chuột tầm bảo họ Diệp kia một tầng!

Trời cao thật không tệ với ta nha!!

Đổ Thạch Lâu rơi vào tĩnh mịch thâm trường, không ai cả gan ước đoán suy nghĩ lúc này của Từ công tử.

“Ngươi tu luyện thuật thấu thị sao?”

Nam tử áo trắng cuối cùng cũng mở lời, đôi mắt dán chặt vào nam tử xanh, khiến hắn ta rơi vào trầm mặc.

Thần sắc của nam tử áo trắng không chút gợn sóng, ngược lại còn dùng ánh mắt vô cùng kỳ quái nhìn về phía mình.

Không biết tại sao, khiến hắn có chút lạnh gáy nổi da gà.

Thậm chí, hắn nảy sinh một cảm giác, toàn thân trên dưới đều bị hắn ta nhìn thấu.

Hắn không hề phủ nhận, cương nghị gật đầu.

Khó trách… chúng quan khách thầm thấy may mắn, nếu như để cái tên này mở được bảo vật Địa giai, vậy chẳng phải là bọn họ sẽ bị tát thẳng vào mặt một cái đau điếng trước sự trào phúng ngập trời sao.

“Nói như vậy, chính là ta đã chiếm tiện nghi của ngươi.”

Từ Bắc Vọng ngữ khí hiền hoà, trên mặt mang theo nụ cười như gió xuân phơi phới.

Nam tử áo xanh nhất thời nghẹn lời, thái độ của đối phương biến hoá quá nhanh, khiến hắn có chút không kịp chuẩn bị.

“Xin hỏi danh tính của các hạ là?”

Từ Bắc Vọng rảo bước đến gần,biểu cảm nhiệt tình dào dạt. Mi tâm nam tử có chút run rẩy, trong lòng nhanh chóng cân nhắc lợi hại.

Mặc dù bản thân xuất thân bất phàm, nhưng không có danh tiếng gì trong thế hệ trẻ tuổi, lại không cần thiết phải che giấu danh tính.

“Tiêu Phàm.”

Hắn nhẹ giọng trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play