Khung cảnh nơi dây rất ồn ào huyên náo, vô số tuấn mã và chiến xa lần lượt giá lâm, dòng người đông nghìn nghịt nối đuôi nhau không ngừng.
Sông núi xung quanh cổ thành cũng tràn ngập bóng người, trong số đó hầu hết đều là các võ giả trẻ tuổi, bọn hắn loạn xạ bát nháo kết giao với nhau, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Trên con đường lộ, một đám võ giả trẻ tuổi phô bày thần thái câu nệ, liếc nhìn nam tử mặc áo vải ở phía đối diện.
Hắn ta có bộ dáng lẫm liệt, tướng mạo đường hoàng, mày rậm mực mài, toát ra uy phong một chọi một trăm.
Sau lưng hắn là một đoàn tuỳ tùng đang đứng hầu bao gồm mấy mươi người.
Tên nam tử quan sát xung quanh, ánh mắt dừng lại ở một vị “nữ tử” có vóc dáng cao ráo nóng bỏng.
“Nhan tổ trưởng thuộc Tứ Đại Danh Bộ cũng đến tham gia náo nhiệt ở Vân Xuyên sao?”
Ngữ khí có chút hăng hái.
Nhan Giới liếc mắt đưa tình, sau đó nở nụ cười ngượng ngùng e thẹn.
Mọi người cũng không hề bất ngờ, tốt xấu gì thì cái tên biến thái này của Lục Phiến Môn cũng là thiên kiêu trên bảng Thanh Vân, thực lực của hắn đủ để tranh đoạt cơ duyên.
Nam tử đứng chắp tay say lưng, tuỳ ý hỏi: “Ba người kia đâu, nghe đồn Thương sư huynh của ngươi là người sâu không thể dò?”
Nhan Giới dịu dàng nói: “Trần công tử, mấy người bọn họ đang chủ trì Đại Hội Võ Lâm ở quận Lang Nha.”
Nam tử lắc lắc đầu, ngữ khí tựa hồ ẩn hiện tiếc nuối: “May mà không gặp phải ta, xem như bọn hắn tạm thời trốn qua được một kiếp.”
Ầm!
Câu nói này giống như một tảng đá lớn ném vào mặt hồ, dấy lên ngàn cơn sóng lớn!
Thâm ý cuồng vọng vô cùng, khiến cho vô số võ sĩ chấn kinh.
Có điều, tên nam nhân này có vốn liếng để phách lối khoa trương!
Trần Vô Song, đệ tử chân truyền của Tứ Lôi Kiếm Tông, người được dân chúng Vân Châu xưng tụng là nhất đại Diêm Vương!
Hắn xếp hạng ba mươi chín trên bảng Thanh Vân.
Kẻ không biết nội tình còn cảm thấy chuyện này đúng là trò hề, chỉ là một tên hạng ba mươi chín mà khoa chân múa tay cái gì?
Nhưng đó là bảng xếp hạng của hai năm trước, từ đó đến nay, Diêm Vương Trần Vô Song luôn tiềm tu ở trong Kiếm Tông, cho nên thế giới bên ngoài cũng không thể biết hắn đã từng giao đấu với ai, thứ tự cứ vậy mà tụt xuống.
Vậy nên, thực lực hiện tại của hắn ta đáng sợ đến mức nào, vẫn là một bí ẩn đang đợi được vén màn.
Bất quá, nếu xét theo thân phận đệ tử chân truyền duy nhất của Tứ Lôi Thiên Kiếm Tông, chiến lực của Trần Vô Song ít nhất cũng ngang hàng với năm người đứng đầu Thanh Vân bảng.
Vào thời khắc mọi người còn đang chìm đắm trong cơn chấn kinh, một võ giả tỏ vẻ không cam lòng, lớn tiếng hét to: “Xin hỏi, Từ công tử của Lục Phiến Môn đâu?”
Xem ra, kẻ vừa lên tính là người sùng bái Từ Bắc Vọng.
Nguyên cả con đường nhất thời rơi vào tĩnh mịch.
Cái tên này quả thực có thể khiến người ta câm miệng như hến.
Sắc mặt Trần Vô Song vẫn điềm tĩnh như cũ, hắn chậm rãi đưa tay ra.
Tên tuỳ tùng bên cạnh lập tức dâng lên một chén linh trà bằng cả hai tay.
Hắn khẽ nhấp một ngụm, thong thả hời hợt nói: “Từ Bắc Vọng? Tuy ta từng nghe nói hắn ta có thực lực bất phàm, nhưng dù sao cũng là một kẻ trẻ người non dại, tầm thường bậc trung.”
Xoạt!
Tất cả mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, võ sĩ nhao nhao kinh hãi!
Đúng là thiên phương dạ đàm (chuyện không có thật)!
Tên Diêm Vương này ngạo mạn đến mức vượt quá giới hạn rồi!
Nếu như Từ công tử là hạng tầm thường bậc trung, vậy mấy người bọn họ không phải còn không bằng nước bẩn dưới cống sao?
Trần Vô Song đón nhận vô số ánh mắt chất vấn của mọi người, hắn vẫn dửng dưng không giải thích.
Bản thân là người bề trên, há lại để tâm đến cách nhìn của một đám ếch ngồi đáy giếng sao?
Nếu như mình phải khó khăn lắm mới lên được cấp bậc thượng du, thì cái tên Từ Bắc Vọng kia đích thị chỉ xứng với cái danh tầm thường bậc trung.
Còn nước sông đầu nguồn, chính là đám người Hiên Viên Trường Khanh, Triều Khuynh Tuyệt, Công Tôn Triết.
Hắn không biết lần này sẽ có bao nhiêu thiên kiêu ẩn thế trở về Mê Ly Chi Vực, một cảm giác kích thích trào dâng trong lòng.
Trần Vô Song từ tốn ung dung đi về hướng lầu các nhấp nhô san sát, dự định ở đó nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nhưng chính ngay lúc này.
Ong!
Một luồng hào quang sắc tím chậm rãi giáng xuống cổ thành.
Tà áo trắng phấp phới bên trên phi thuyền, mái tóc nửa đen nửa trắng tung bay theo gió, hắn ta tựa như thần minh giáng thế.
Đám người đồng loạt im bặt, thời gian tựa hồ ngưng đọng.
Gương mặt đẹp như tạc tượng, ngũ quan tinh tế rõ ràng, phong thái tuấn mỹ dị thường, ánh mắt thâm thuý khó dò, Từ Bắc Vọng quả thực có thể khiến đám nữ tử vô thức hãm sâu vào trong lòng bàn tay của hắn.
Hắn bình tĩnh đứng ở đó, nhưng loại toát ra uy áp vô hình giống như vực sâu núi cao!
Ầm!
Đám người có mặt ở đường lộ không khỏi chấn động mãnh liệt, bầu không khí nơi đây lập tức trở nên sôi trào!
Rất nhiều thiên kiêu đang ẩn mình trong đám đông cũng không nhịn được mà nhíu mày, sắc mặc cực kỳ ngưng trọng.
Mê Ly Chi Vực lại không được thái bình rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT