Thần Khuyết Ngọc Thư là bảo vật Ngụy Thánh giai, nghe nói là một thoại bản bao gồm ba mươi sáu trang, mỗi một trang đều ghi chép một loại bí thuật thần thông.
Hắn liếc nhìn đỉnh đầu mỗi người.
Bỗng nhiên.
Ánh mắt dừng lại trên người một nam tử trung niên gầy yếu.
Tháp khí vận chín mươi hai tầng khí!
Con số này sao mà quen thuộc như vậy?
Huống hồ, tu vi của đối phương chỉ là Cửu phẩm.
Chắc chắn hắn ta thuộc hạng người cực kỳ may mắn, nếu không thì sao lại chỉ có tu vi Cửu phẩm!
Nam tử trung niên cúi đầu, run lẩy bẩy.
Oanh!
Khi phát giác hơi thở cuồng bạo vọt về phía mình, nam tử trung niên kém chút xụi lơ trên mặt đất, run giọng nói: “Từ công tử, ta là người quen của ngươi, ta là Sở Phong đây!”
Hắn vừa nói vừa kéo mặt nạ da người xuống, để lộ ra một gương mặt tầm thường.
Xoạt!
Đám người xôn xao, nơi này còn có người quen của Từ ác liêu?
Từ Bắc Vọng đi từng bước một về phía hắn ta, ngược lại cảm thấy thú vị.
Lúc trước giải trừ nguyền rủa, Sở Phong đã cho hắn một ân huệ lớn.
“Vì sao xuất hiện ở đây?”
Thanh âm hắn chuyển sang ôn hòa.
Sở Phong thở dài một hơi, tranh thủ thời gian giải thích nói: “Vào tháng sau, Tứ Lôi Kiếm Tông ở Vân Châu sẽ tổ chức đại điển thu đồ đệ, ta muốn đi thử chút vận may.”
“Nhờ có kiếm phổ Địa giai của Từ công tử, kiếm pháp của ta mới có thể đột nhiên tăng mạnh.”
Câu nói này của hắn ta còn ẩn chứa một chút khoe khoang.
Đám người xung quanh quả nhiên chấn kinh, hình như quan hệ giữa hai người không hề tầm thường.
Còn lí do vì sao người này lại dịch dung để tiến vào động phủ, đại khái là tự cảm thấy tu vi thấp, đành phải ngụy trang thành bộ dạng trung niên.
Một bó tuổi lại chỉ có tu vi cửu phẩm, nghĩ như thế nào cũng không hợp lý, người khác có lẽ sẽ nghĩ hắn ta đang ẩn giấu thực lực, cho nên không dám sinh lòng ác ý.
“Các ngươi đều rời đi đi.”
Từ Bắc Vọng lấy đi hai món bảo vật Địa giai rồi phất tay đuổi người.
Đám người như nhận được đại xá, tốc độ bỏ trốn cũng khá nhanh gọn. Mặc dù bọn hắn uổng công đi một chuyến, nhưng tốt xấu giữ được những bảo vật khác, Từ ác liêu còn chưa xấu xa đến mức tận cùng.
Nhìn thấy Sở Phong đang nịnh bợ lấy lòng mình, Từ Bắc Vọng cười nói: “Ta cũng đi Vân Châu, chúng ta vừa hay lại tiện đường, cùng đi đi.”
Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn dần dần nghiền ngẫm: “Trang lẻ của Thần Khuyết Ngọc Thư ở trong tay ngươi hả?”
Oanh!
Trong đầu Sở Phong nổi lên sóng to gió lớn, vội vàng lắc đầu cười khổ: “Từ công tử nói đùa, tại hạ nào có vận may này.”
Ha ha... Ngươi không có, người nào có?
Xông xáo động phủ bí cảnh tìm kiếm cơ duyên, không phải toàn bộ nhờ vào vận khí ư?
Tháp khí vận chín mươi hai tầng, không ngươi thì ai?
“Đừng giả bộ, nơi này chỉ có hai người chúng ta, ngươi cho ta nhìn một chút.”
Từ Bắc Vọng thong thả bước mấy bước, ngữ khí hững hờ.
Nhưng khi lọt vào tai của Sở Phong, hắn ta như bị sét đánh!
“Chỉ có hai người” nghĩa là gì?
Hoang vu dã ngoại là địa điểm vứt xác hoàn hảo nhất!
Trong nháy mắt, sắc mặt Sở Phong trắng bệch, hàm răng đều run rẩy.
Mặc dù hai người có chút liên quan với nhau, nhưng Từ ác liêu vốn là người thường xuyên trở mặt không nhận người quen.
“Từ công tử...”
“Ngươi muốn ta lặp lại một lần nữa?”
Sắc mặt Từ Bắc Vọng âm trầm.
Sở Phong giống như bị đánh gãy xương cốt, vô lực nói: “Làm sao ngươi biết trên người ta...”
Từ Bắc Vọng có vẻ tùy ý: “Ta thừa nhận, ta có phần đánh cược.”
Ôi!
Nội tâm Sở Phong kêu rên than thở, gian nan móc từ vạt áo giữa ra một tấm giấy cổ xưa màu vàng kim nhàn nhạt, phù văn quấn quanh phía trên nó.
“Chỉ nhìn một chút?”
Hắn ta cắn răng nói.
Vèo!
Trang giấy cổ bay vào nhẫn trữ vật.
Từ Bắc Vọng vỗ vỗ bả vai hắn ta, mỉm cười: “Đạo lý “Thất phu vô tội, mang ngọc có tội” ngươi không hiểu ư? Nếu như bị người khác phát hiện, liệu ngươi còn toàn thây sao?”
“Cho nên ta sẽ giữ hộ giúp ngươi.”
Sau khi nói xong, Từ Bắc Vọng quay người rời đi.
Hắn nhất định phải dẫn Sở Phong cùng đi đến Mê Ly Chi Vực, kẻ đại khí vận như hắn chắc chắn không thiếu cơ duyên, có khi còn có thể gặp dữ hóa lành.
Sở Phong nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, sau đó đành nhắm mắt theo đuôi Từ Bắc Vọng.
Ông!
Phi thuyền màu tím xuất hiện giữa không trung, Từ Bắc Vọng nhảy lên.
Sở Phong cũng đi đến chỗ phi thuyền, giốgn như đang muốn đi lên.
“Cút!”
Từ Bắc Vọng cao cao tại thượng quan sát hắn ta, ánh mắt lại bắn ra sát cơ.
Đây là bảo bối do Lão Đại đích thân luyện chế, bên trên còn vương mùi thơm khí tức của nàng, sao có thể để người khác đụng vào?
Sở Phong bị hắn dọa một phen, cả người cứng đờ, khuôn mặt đau khổ, sau đó lấy lấy phù lục từ túi Càn Khôn ra.
Đột nhiên bốc cháy lên, xung quanh hắn ta hiện lên một lồng ánh sáng màu xanh lục, tốc độ trở nên nhanh chóng.
Không hổ là hạng người may mắn, mới chỉ là tu vi cửu phẩm đã có túi Càn Khôn và phù Tốc Độ, người ngoài chắc chắn sẽ nổi tâm ghen tị với hắn ta.
“Ta sẽ thả chậm tốc độ.”
Từ Bắc Vọng cũng khéo hiểu lòng người.
Cổ họng Sở Phong lăn lộn mấy lần, sau đó lên tiếng hỏi bằng thanh âm cầu khẩn: “Từ công tử, khi nào thì ngươi trả trang giấy lẻ cho ta?”