Khói đàn hương lượn lờ khắp đại điện, Thiêu Hậu đế quốc tựa người vào bàn để xử lý chính vụ, bên cạnh bà ta còn có một nữ tử cao gầy đang đứng chờ hầu hạ.

Vị nữ tử kia ước chừng ngoài ba mươi, tướng mạo nàng ta có chút thanh lệ, trên trán có một ấn ký hoa mai, chính là ti trưởng của Mai Hoa Ti, Lý Uyển Dung.

“Uyển Dung, Lại bộ đã chốt danh sách được chọn, ngươi đã xem chưa?”

Vũ Chiếu không ngẩng đầu.

Lý Uyển Dung ừ một tiếng, cung kính nói: “Thần sẽ điều tra kỹ càng.”

Nhưng vào lúc này, một cung tỳ gấp rút đi vào trong điện, nàng ta quỳ phục trên mặt đất, sau đó cẩn thận từng li từng tí bẩm báo: “Thiên Hậu, Từ Bắc Vọng của Lục Phiến Môn cầu kiến.”

Bàn tay phê chữa tấu chương dừng lại giữa đường, bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Bên trong khu đại điện vàng son lộng lẫy này, ngay cả một chút thanh âm cũng không có.

Sau khi nghe được cái tên đó, đôi mắt phượng của Vũ Chiếu tóe lên một tia sát cơ. Bà ta không thèm giấu giếm cơn phẫn nộ trong lòng, chỉ hận không thể ăn thịt hắn!

Kẻ đó đã khiến bà mất hết uy nghiêm lần này sang lần khác, gương mặt tuấn mỹ đó khiến lòng thù hận tràn ngập của bà dần dần sôi trào.

Lý Uyển Dung hơi cúi đầu, trong lòng cũng cực kì ngạc nhiên.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

“Tuyên!”

Người ngồi bên ngự án truyền ra âm thanh lạnh lùng.

Hai chân cung tỳ run run rẩy rẩy, cuống quít đứng dậy để đi truyền triệu.

Một lát sau, một vị nam tử áo trắng cầm xiềng xích đi vào trong đại điện, hắn hơi khom người riìu nói:

“Vi thần ra mắt Thiên Hậu nương nương.”

Vũ Chiếu cùng Lý Uyển Dung đồng thời đưa mắt nhìn về phía vòng xoáy màu đen, đây rõ ràng là hơi thở của tà ma.

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn.

Một chuồng giam màu đen có chu vi hai trượng hiện ra trên sàn nhà bạch ngọc.

Lý Uyển Dung trầm giọng nói: “Bỏ vào.”

Từ Bắc Vọng rất thuận theo, đặt tà ma vào trong lồng.

Sương mù màu đen dày đặc kia dần dần ngưng tụ thân thể, chậm rãi hoá thành một thiếu nữ mười tám đôi mươi xinh đẹp mị hoặc.

Thiếu nữ giãy dụa không ngừng, điên cuồng va chạm vào lồng giam.

“Ý gì?”

Vũ Chiếu lạnh lẽo nhìn kẻ ác.

Từ Bắc Vọng kính cẩn lễ phép báo cáo: “Nương nương, vi thần chấp hành nhiệm vụ và bắt được Mị Ma này.”

Vũ Chiếu dường như một khắc cũng không muốn nhìn thấy gương mặt này, bà phất tay áo tức giận mắng: “Đến chỗ Lục chỉ huy sứ mà đòi thưởng.”

Từ Bắc Vọng không hề biến sắc, gằn từng chữ: “Mị Ma này liên quan đến Triệu vương điện hạ.”

Oanh!

m thanh nhẹ nhàng giống như tảng đá lớn rơi vào đáy hồ, gây ra sóng to gió lớn nơi đại điện lộng lẫy này!

Vũ Chiếu bỗng nhiên đứng bật dậy, sắc mặt khó nén được rung động.

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu là hai chữ “hoang đường”.

Cho dù Cơ Vô Đạo ngu xuẩn hơn nữa, cũng không thể vượt qua điểm mấu chốt của vương triều Đại Càn.

Đường đường là hoàng trưởng tử, sao lại có liên hệ với Mị Ma?

Sắc mặt Từ Bắc Vọng không có bất kỳ gợn sóng nào, hắn bình tĩnh nói: “Vi thần không dám tiết lộ ra bên ngoài, nên đành mạo muội đến đây để báo cáo với Thiên Hậu.”

Bầu không khí nơi đại điện hoàn toàn tĩnh mịch, giống như một khu mộ âm trầm.

Lý Uyển Dung có chút ngẩn ngơ một lúc, sau đó nhìn chòng chọc tên nam tử áo trắng trước mắt, xương sống lưng chợt phát lạnh.

Cho dù thực lực hai bên cách xa rất nhiều, nhưng nàng không nhịn được mà sinh ra cảm xúc e ngại.

Thủ đoạn lòng dạ của người này thật là đáng sợ!

Hắng đang muốn giết chết Triệu vương một cách triệt để!

Vũ Chiếu híp mắt phượng, bộ não vẫn còn đang tiêu hóa thông tin này.

Cơ Vô Đạo vốn không có khả năng cấu kết với tà ma, căn bản là không có động cơ.

Nhưng kẻ đang đứng ở đây lại bày ra dáng vẻ thản nhiên, giống như hắn đã nắm hết mọi thứ trong lòng bàn tay.

Người ra lệnh cho Vương Tung Sư sử dụng bùa chú nguyền rủa đã lộ chân tướng rồi.

Cơ Vô Đạo!

Từ ác liêu dùng thủ đoạn vu oan cực kì âm độc, tiến hành trả thù bằng một đòn trí mạng!

Trong bầu không khí ngột ngạt nơi đại diện, ánh mắt Từ Bắc Vọng bình tĩnh nhìn về phía trước.

Bao đời triều đại thay đổi, số lượng hoàng tử chết tức tưởng bởi đấu đá quyền lực còn ít hay sao?

Một tên hoàng tử làm việc không đến nơi đến chốn như ngươi, sao lại dám chủ động chọc ta chứ?

Về phần âm mưu vụng về của mình thì sao? Chỉ cần có tác dụng là được.

Trên đời nào có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.

Có cầu thì có cung.

Quy luật kinh tế học đơn giản này không chỉ thích hợp trong kinh doanh, mà còn có thể áp dụng ở bất kỳ lĩnh vực gì.

Người đàn bà này dã tâm bừng bừng này đang muốn đi lên vị trí bảo tọa cao nhất của quyền lực đế quốc!

Dưới gối nàng chỉ có một người con gái, sao có thể không muốn diệt trừ hoàng tử Cơ gia?

Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội tốt ngàn năm có một.

“Bạch bạch bạch...”

Vũ Chiếu đi qua đi lại, cố gắng hồi phục nội tâm xôn xao kích động.

Trên con đường đi lên đỉnh cao quyền lực của bà, hoàng trưởng tử bệ hạ là chướng ngại vật.

Dựa theo quy ước kế vị, nếu hoàng hậu không có con trai trưởng, vậy hoàng trưởng tử hẳn sẽ là thái tử.

Cho dù Cơ Vô Đạo không thể tạo thành uy hiếp chết người với bà, nhưng có thể danh chính ngôn thuận diệt trừ hắn ta, cớ sao mà không làm?

Nhưng hiện tại, bà ta đang băn khoăn, liệu thủ đoạn của Từ ác liêu có kẽ hở nào hay không?

Một chút sơ hở cũng không thể để lại, nếu không sẽ gây ra thị phi đầy trời.

“Nương nương, vi thần đề nghị tìm một thuật sĩ nhị phẩm, tiến hành soát hồn Mị Ma.”

Lúc này, thanh âm ôn nhuận vang lên trong điện.

Vũ Chiếu cảm thấy đây đích thị là tiếng trời mà bà đã chờ từ lâu.

Cũng chỉ trong nháy mắt, sát ý trong nội tâm của bà đối với kẻ này càng thêm đậm đà.

Đợi loại người tâm ngoan thủ lạt này trở nên trưởng thành cứng cáp, không biết hắn ta sẽ còn kinh khủng đến cỡ nào?

Nhưng dù gì đi nữa, đôi bên vẫn cần phải phối hợp với nhau vào lúc này.

Để cẩn thận hơn nữa, nàng liếc mắt ra hiệu với Lý Uyển Dung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play