Một thanh niên đang vác cuốc đào mương, làn da hắn ta ngăm đen thô ráp, bàn tay khô nẻ đang cầm cuốc, kẽ móng tay dính đầy cặn bùn.
“Canh Tân.”
Một ông nông dân què cầm bát trà đi tới mảnh ruộng: “Uống chút nước đi.”
Vị nam tử tên Canh Tân lấy khăn lau mồ hôi, nhận lấy bát trà uống một ngụm to.
Ông nông dân nhìn hắn một lúc lâu, rồi khàn khàn nói: “Luyện thành bài thứ sáu của [Thần Nông] là có thể nhập thế rồi.”
Canh Tân ngẩn ra, rồi gật đầu.
Nông phu vặt một nhánh cỏ khô, giọng khàn khàn: “Mười năm trước, truyền nhân Chư Tử Bách hội tụ ở Thiên Xu, khi ấy ta mãn nguyện lắm, thậm chí còn muốn trấn áp người cùng thế hệ để nâng cao uy danh nhà nông.”
Đột nhiên, ông ta nuốt chua xót xuống cổ họng, sau đó tự giễu: “Ngay từ trận chiến đầu tiên thì ta đã gặp Đệ Ngũ Ma Đầu, kinh mạch Khí Hải đều vỡ nát, biến thành tàn phế.”
“So với đám thiên kiêu cùng thế hệ, ta có thể giữ cái mạng quay về đã coi là may mắn lắm rồi.”
Canh Tân đập cái cuốc vào đất, thấp giọng nói: “Chó săn của nàng ta ở Đại Kiến gây ra biết bao biến động, ta nhất định sẽ giết hắn.”
Nông phu lắc đầu than thở: “Đại thế sáng chói, thiên kiêu như sao, tầng tầng lớp lớp, đừng xuất hiện tâm lí coi thường.”
“Có thể được Đệ Ngũ Ma Đầu coi là tâm phúc, Từ Bắc Vọng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài đâu.”
“Chủng hổ của Vũ gia là vết xe đổ, không chắc chắn thì đừng khiêu chiến với Từ Bắc Vọng.”
Canh Tân không nói lời nào, nhưng đáy mắt lại hừng hực một ngọn lửa chiến đấu.
Hắn nhổ nước miếng ra tay, cầm cuốc lên tiếp tục đào mương.
….
….
Tại một tiểu trấn nọ.
Mấy trăm nhân mạng đang mặc phục sức bộ khoái của Lục Phiến Môn đang đứng xếp hàng, thần sắc ai nấy đều cực kì cung kính.
Phía trước, một vị nam tử áo bào trắng đứng chắp tay, tóc dài xõa vai hai màu nửa trắng nửa đen, lạnh lùng nói: “Đào ba thước cũng phải diệt trừ tà ma!”
“Rõ!”
Các bộ khoái trăm miệng một lời, âm vang mạnh mẽ.
Tối hôm qua, có người báo án đã phát hiện tung tích của tà ma ở trấn nhỏ Mãn Nguyệt tại vùng ngoại ô cách kinh thành năm trăm dặm.
Đại Càn không dễ dàng tha thứ cho tà ma, cho nene nhất định phải lập tức tru sát!
Bởi vì tính chất nghiêm trọng của vụ án, mà ba trong tứ đại danh bổ đều đang ở quận Lang Gia, Lục chỉ huy sứ đã cầu xin Từ công tử dẫn đội.
Đối với một thiên kiêu bễ nghễ tung hoành như Từ công tử, việc nghiền chết tà ma còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Bỗng nhiên.
Ông!
Một cây cờ cao năm tấc ẩn hiện giữa không trung, ma khí huyết sắc quấn quanh.
Ánh mắt các bộ khoái lộ ra một tia kinh hãi.
“Nương nương ban thưởng cho ta cờ Khu Ma.”
Sắc mặt Từ Bắc Vọng lãnh đạm như cũ, hắn dứt lời rồi đi về phía cuối con phố.
Ai báo án?
Đương nhiên là Từ Bắc Vọng hắn âm thầm an bài người.
Ngoại trừ biết chuyện con trai trưởng của Thôi Các Lão tự biến thành ma, hắn cũng có ấn tượng sâu sắc với một con Mị Ma khác của trấn Mãn Nguyệt.
Vừa lúc có tác dụng lớn!
Tại một tòa phủ đệ tráng lệ, bên trên treo một tấm biển có chữ “Liễu” mạ vàng.
Ma khí bên trong cờ Khu Ma càng lúc càng nồng nặc.
Từ Bắc Vọng dừng bước, quay người rồi bình tĩnh nói: “Các ngươi ở bên ngoài trông coi.”
Giọng nói phong khinh vân đạm, nhưng mang theo mệnh lệnh không cho phép ai xía vào.
Các bộ khoái không chất vấn, ngược lại còn cảm thấy vô cùng biết ơn.
Bọn hắn đều là đám người có tu vi yếu kém, nếu như bị tà ma ăn mòn, nhẹ thì sẽ bị ô nhiễm chân khí, nặng thì sinh cơ trong người nhanh chóng bị cướp đoạt.
Ánh mắt Từ Bắc Vọng ở lạnh lẽo, chậm rãi bước vào phủ đệ.
...
...
Hai canh giờ sau, những người ở ngoài phủ đệ có thể cảm nhận được từng đợt âm khí truyề ra.
Các bộ khoái quay đầu nhìn nhau, sau đó đều phát hiện ra sự lo lắng trong mắt đối phương.
Bọn hắn đợi đã một lúc lâu, chẳng lẽ Từ công tử gặp chuyện không thuận lợi?
Nhưng cũng không ai dám chống lại mệnh lệnh của hắn mà đi vào điều tra.
Nam tử áo trắng đi ra khỏi phủ đệ, bàn tay cầm xiềng xích có màu đỏ như máu đang trói chặt một vòng xoáy màu đen khổng lồ, tràn ngập ma khí tà ác, vặn vẹo quỷ dị.
Đám bộ khoái không khỏi rùng mình.
Vùng đất Cực Bắc vĩnh viễn là đêm tối, một khi tà ma gặp ánh sáng sẽ tan rã thành sương đen.
“Từ công tử vừa ra tay liền bắt giữ được tà ma,...lòng kính ngưỡng của thuộc hạ đối với Từ công tử tựa như nước sông cuồn cuộn liên miên không ngớt...”
Tên bộ khoái đang vuốt mông ngựa, đột nhiên phát hiện gương mặt tuấn mỹ của người áo bào trắng đã giăng kín mây đen.
Ai nấy đều câm như hến.
Từ Bắc Vọng nắm chặt xiềng xích, quát lạnh nói: “Lập tức trở về kinh!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT