*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thích Thời Tự chật vật đổ mồ hôi lạnh dầm dề cứng rắn chống đỡ bước ra khỏi cuộc họp báo, lưng áo đồng phục bênh nhân gần như ướt đẫm.

Ý thức của hắn có hơi không rõ ràng, cũng không phát hiện Hàn Diệp không đi theo.

Hàn Diệp cảm thấy nghẹn ngào, anh cũng muốn liều mạng rời khỏi hiện trường, đưa Thích Thời Tự về nhà.

Nhưng bây giờ không được.

Anh lặng lẽ nhìn các phóng viên bằng ánh mắt lạnh lùng, tấm biểu ngữ "Lên tiếng vì chính nghĩa" trên tay bọn họ lúc này trông thật buồn nôn.

Còn có những lá cờ nhục mạ giương cao cũng đã cúi đầu buông xuống.

Hàn Diệp biết Thích Thời Tự không quan tâm đến những lời sai lệch đó, thế nên mới có một màn vừa rồi kia.

Nhưng anh quan tâm.

Anh lãnh đạm cầm micro, âm thanh kiên định truyền qua loa nghe tới toàn bộ hội trường: Còn một điều tôi phải làm rõ.

Sau lưng Thích Thời Tự không có kim chủ, sau lưng em ấy là tôi.

Em ấy là người yêu của tôi.

Như thể là thần giao cách cảm, Thích Thời Tự quay đầu nhìn anh một cái, đúng lúc anh cũng đang chăm chú nhìn bóng lưng của hắn.

Chỉ cần thoáng nhìn liền biết sâu đậm thế nào.

Anh trông thấy Thích Thời Tự đang cười với anh.

Lời tỏ tình lớn nhất, ở nơi ngực anh.

Anh nói hoa thủy tiên sẽ nở rộ.

Như tình yêu kiên định không thay đổi của em.

Nhiều năm chờ đợi, cuối cùng cũng được đền đáp.

- ------------------------------------

Hàn Diệp chưa sẵn sàng để quay lại.

Bây giờ anh đã quyết định ra đi, không còn tin tưởng những lời bao dung nơi đầu lưỡi đó nữa. Anh lại cúp điện thoại của Hàn Thích một lần nữa, lạnh lùng nhìn từng chiếc thẻ của mình bị đóng băng.

Thích Thời Tự ở một bên im lặng không lên tiếng.

Không cần phải cắt đứt như vậy. Thích Thời Tự kéo tay Hàn Diệp. Gần đây bình phục, còn có thể do việc buông bỏ những suy nghĩ đã giúp sắc mặt của hắn trông tốt hơn rất nhiều.

Hàn Diệp nhéo các đốt ngón tay của Thích Thời Tự: Nhưng anh không muốn đợi ở bên ngoài phòng phẫu thuật nữa.

Sắc mặt Thích Thời Tự cứng lại: Em...

Anh biết em không biết. Hàn Diệp cắt ngang lời Thích Thời Tự.

Thích Thời Tự ừ một tiếng, cảm giác Hàn Diệp còn có lời muốn nói, bèn an tĩnh chờ đợi.

Ánh mắt của Hàn Diệp có chút sáng lên, âm sắc nụ cười có chút quyến rũ: Anh cũng có một bí mật phải nói cho em biết.

Tiểu Thất, em biết anh thích em từ lúc nào không?

Đây là lần đầu tiên Thích Thời Tự thảo luận về chuyện "thích" với Hàn Diệp, thế nên hắn không khỏi thận trọng.

Tại sao lại đột nhiên hỏi như vậy?

Ánh mắt của Hàn Diệp rất dịu dàng, như thể đang lạc vào một ký ức nào đó: Lần đầu tiên anh rung động là lần đầu tiên anh nhìn thấy em sau khi tỉnh lại.

Thích Thời Tự khó tin mở to hai mắt: Cho nên, cho nên anh mới nhận em làm Thôi Húc.

Hàn Diệp gật đầu một cái, tiếp tục nói: Anh cho rằng người anh yêu là Thôi Húc. Nhưng những năm về sau, anh rất khó để cảm nhận lại được cảm giác ngày hôm đó.

Anh bắt đầu thử thuyết phục chính mình, tình yêu vốn là chuyện trong chớp nhoáng, có thể là vì anh đã quen bầu bạn bên cạnh THôi Húc, thế nên tình yêu mới biến thành tình thân.

Chóp mũi Thích Thời Tự đỏ lên, Hàn Diệp không nhìn thấy rõ biểu cảm của hắn.

Có chút đau lòng, anh bấu vào tay Thích Thời Tự, nói tiếp: Sau đó, Thôi Húc qua đời, anh rất khó chịu. Đến nỗi quên mất phải sắp xếp lại cảm xúc của mình."

Cho tới khi anh gặp lại em.

Anh cho rằng gò má của em rất giống với Thôi Húc nên mới khiến anh rung động.

Nhưng mà...

Cuối cùng Thích Thời Tự cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt hồ ly xinh đẹp của hắn giờ phút này xen lẫn quá nhiều tiếc nuối: Nhưng mà chúng ta đã bỏ lỡ nhau thật nhiều năm.

Hàn Diệp không muốn Thích Thời Tự khổ sở, bèn an ủi: Đó không gọi là bỏ lỡ, Tiểu Thất.

Nhưng năm này trôi qua không hề lãng phí, bởi nó đã tạo nên em của bây giờ, cũng tạo nên anh của bây giờ, rất đáng để cảm kích, mặc dù có bao nhiêu chuyện đã xảy ra, nhưng em và anh vẫn yêu nhau.

Thích Thời Tự có chút buồn cười, nghiêm túc nhìn tấm chân tình của tổng giám đốc Hàn: Vậy em cũng nói cho anh biết một bí mật, mặc dù có thể anh cũng đã biết rồi.

Cho dù là khi em gặp gỡ anh dưới danh nghĩa Thích Thời Tự, hay là khi em trả lại cho anh năm mươi triệu, từ đầu tới cuối, mục đích của em, vẫn luôn là...

Lời kế tiếp có hơi khó mở miệng, Hàn Diệp không gấp gáp, nghiêm túc nhìn chằm chằm Thích Thời Tự, chờ hắn nói tiếp.

Em muốn dùng một thân phận thật sạch sẽ để đứng trước mặt anh.

Thật ra thì em chỉ là một ngân hàng nội tạng di động mà thôi.

Hàn Diệp cau mày: Không được nói như vậy. Là bọn họ xem em như thế, chứ không phải thật ra thì.

Ừm. Em bị xem như một ngân hàng nội tạng di động, bị xem như cái bóng của Thôi Húc, thế nên em vẫn luôn do dự, không dám đến gần anh, không dám nói sự thật với anh. Là em không thể chấp nhận nổi chính mình trong quá khứ, cho nên mới khiến những năm tháng qua bị lãng phí.

Hàn Diệp không nghe nổi nữa, anh nâng gương mặt Thích Thời Tự lên, cúi người hôn.

Tất cả những lời nói chán ghét đều bị chặn lại, không cho phép suy nghĩ nữa. Không cho phép nói ra.

Thích Thời Tự hiểu ý của Hàn Diệp.

Em không phải.

Quá khứ đã xa biển, cần gì phải bận lòng.

Vì vậy hắn cũng nhắm mắt lại, khẽ mút lên cánh môi như ngọc của Hàn Diệp.

Em yêu anh.

- ------------------------------------

Thích Thời Tự cuối cùng cũng được xuất viện sau vài tháng, Hàn Diệp gần đây bận khởi nghiệp, Thích Thời Tự liền theo anh nhìn.

Số tiền khởi nghiệp chính là năm mươi triệu của Thích Thời Tự.

Lúc ấy Hàn Diệp nhìn Thích Thời Tự cười nói: Tổng giám đốc Hàn phá sản rồi, em nuôi nổi không?

Thích Thời Tự được đút xoài cho ăn, trên chân mày lộ ra vẻ hối lỗi: Tổng giám đốc Hàn bán mình thì em có thể cân nhắc một chút.

Nhưng mà anh đắt lắm.

Cuối cùng Thích Thời Tự không nhịn được cười lớn: Em cũng không có tiền. Chủ yếu là không ngờ anh sẽ phá sản.

Thích Thời Tự tựa vào hõm vai của Hàn Diệp, vòng tay ôm lấy eo anh.

Em sẽ trả anh năm mươi triệu, còn mấy thứ khác nữa.

Hàn Diệp lười quản thúc tay chân táy máy của Thích Thời Tự.

Anh hất cằm: Vậy thì năm mươi triệu, kỳ hạn là hai năm.

Thích Thời Tự cười nói: Được. Cho anh hai năm, sau khi gầy dựng sự nghiệp thành công, tiếp tục bao nuôi em.

Những ngày tháng trôi qua thật nhẹ nhàng.

Dự định ban đầu của Thích Thời Tự là trở về trường tiếp tục học, môn vật lý thiên văn mà hắn học không được ưa chuộng cho lắm nên cũng không sợ sẽ lúng túng khi bị người hâm mộ vây quanh.

Mặc dù chuyện kinh doanh của Hàn Diệp hết lần này đến lần khác đều bị bố cản trở, nhưng mẹ của Hàn Diệp là Nguyễn Thanh Vân trước giờ vẫn rất yêu thương con trai mình, vội vã chạy về nước, sau khi hòa giải quan hệ giữa hai bố con mà không có kết quả, bà ấy cũng đã giúp đỡ Hàn Diệp mấy lần.

Huống chi Hàn Diệp cũng quen biết không ít thế hệ thứ hai giàu có ở Lý Thành.

Tuy bố vẫn là bố, trong lòng mọi người cũng đều biết, cho dù Hàn Diệp và Hàn Thích có ầm ĩ đến mức nào đi chăng nữa thì cuối cùng vẫn là người một nhà. Đương nhiên bọn họ không biết quyết tâm không quay lại của Hàn Diệp.

Rối rít rót đầu tư vào cổ phiếu và vốn, âm thầm làm những việc mà trong lòng ai cũng biết rõ.

Dù sao Hàn Diệp cũng có thực lực, mặc dù khởi nghiệp khó khăn nhưng anh vẫn rất tự tin.

Chỉ là phải xã giao nhiều hơn, không thể cứ ở bên cạnh Thích Thời Tự mãi được.

Hôm nay là sinh nhật của Thích Thời Tự, Hàn Diệp biết Thích Thời Tự phỏng chừng cũng không thèm quan tâm đến chuyện này nên mới chuẩn bị sẵn bất ngờ từ sớm.

Sáng hôm đó, Hàn Diệp bị đồng hồ báo thức của Thích Thời Tự đánh thức, tay xoa xoa cái eo đau nhức, cảm thấy mình thật sự đã rất nuông chiều hồ ly nhỏ nhà mình.

Hồ ly nhỏ tắt đồng hồ báo thức, không quá thành thật đòi Hàn Diệp hôn hôn chúc buổi sáng.

Hai người bị nụ hôn sáng sớm cọ cho ra lửa, cuối cùng vẫn là Hàn Diệp quan tâm đến vòng eo của mình, lấy danh nghĩa nghiên cứu quan trọng từ chối sự cầu hoan của Thích Thời Tự.

Ánh mắt hồ ly nhỏ ướt nhẹp, bắt đầu nũng nịu: Tối nay A Diệp có đến đón em tan học không ạ?

Kỹ năng diễn xuất của ảnh đế.

Mặc dù Hàn Diệp đã quen với dáng vẻ này của Thích Thời Tự, nhưng vẫn bị chọc đến.

Giọng nói khàn khàn tràn đầy dục vọng.

Cho một câu trả lời khẳng định: Có.

- ------------------------------------

Khi Thích Thời Tự lên xe, hắn cảm thấy không đúng.

Nhưng biểu cảm của Hàn Diệp vẫn như thường lệ, Thích Thời Tự cũng không nói được gì nhiều.

Tại sao tổng giám đốc Hàn mặc âu phục mang giày da?

Cho dù Hàn Diệp đi xã giao về cũng không trang trọng tới vậy đâu.

Ôm một bụng đầy nghi ngờ về nhà.

Mở cửa ra liền trông thấy ngay một mô hình vòng đu quay khổng lồ, kèm theo nhịp điệu của Xuân Kiến và Bất Tri Hỏa.

Thích Thời Tự ngơ ngác: Đây là...

Hàn Diệp đứng ở sau lưng hắn, mười ngón tay đan vào nhau không thể nghi ngờ: Quà.

Thích Thời Tự chớp mắt, cuối cùng cũng hiểu ra: Em là chủ, tại sao anh lại ăn mặc trang trọng như vậy?

Hàn Diệp nhìn vào mắt Thích Thời Tự, tự hỏi liệu có phải hắn nhìn thấy quá nhiều ngôi sao trong lớp học chuyên ngành thiên văn hay không, mà ánh mắt của Thích Thời Tự bây giờ cứ như chứa đầy tinh hà, anh không nhịn được muốn hôn.

Anh lấy chiếc nhẫn đã được đặt làm trước đó từ trong túi ra.

Chiếc nhẫn có hình dáng như dải băng Mobius, họa tiết phía trên là một đóa thủy tiên.

Anh rất thích nhìn biểu cảm kinh ngạc của Thích Thời Tự: Bởi vì anh cũng là chủ.

Thích Thời Tự, em nguyện ý không?

Em nguyện ý không?

Ánh sáng của vòng đu quay chiếu sáng trần nhà, tựa như bầu trời mênh mông rộng lớn.

Thích Thời Tự không nói ra được tâm tình của mình.

Cứ như thể một căn phòng chứa đầy ác mộng đã được rũ bỏ bóng tối u ám, ba lần sinh nhật khắc sâu trong ấn tượng của hắn đều mang theo âm hưởng buồn bã.

Nhưng mà, có vẻ như chỉ cần ngày hôm nay tồn tại, tất cả quá khứ đều có thể bị lãng quên.

Ánh mắt Thích Thời Tự sáng ngời, cúi đầu hôn lên gò má Hàn Diệp: Tổng giám đốc Hàn, đây có được coi là cầu hôn không?

Hàn Diệp khẽ cười đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của Thích Thời Tự, có chút kiêu ngạo: Không, chỉ là hình thức thôi.

Em đã sớm là của anh rồi.

Chúng ta đã sớm thuộc về nhau.

Dây dưa tiếp theo cũng là nước chảy thành sông.

Tay của Thích Thời Tự bị Hàn Diệp kéo đến để cởi nút áo âu phục của anh ra, da thịt phơi bày, Thích Thời Tự nhìn Hàn Diệp mặc đồ lót màu đỏ gợi cảm, viền ren phác họa hình dạng của mông và cơ ngực đầy đặn ẩn núp dưới những đường sọc đỏ thẫm.

Ánh mắt Thích Thời Tự tối sầm.

A Diệp...

Tùy thuộc vào em.

Cho dù là tương lai hay hiện tại.

Lãng mạn không cần phải nhiều lời, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, sương mù như lụa mỏng bao phủ trên giường lớn, Thích Thời Tự không dằn lòng nổi mà đẩy Hàn Diệp lên giường, lại nhìn thấy hình dáng của một phong thư.

Hương hoa thủy tiên ở sân sau thơm ngát, lượn lờ quanh chóp mũi, kết hợp với màn đêm, biến Thích Thời Tự trở thành một chàng trai hai mươi tư tuổi độc nhất vô nhị.

Anh yêu em, sinh nhật vui vẻ.

Hai mươi tư lá thư chứa đựng khoảng thời gian anh đã bỏ lỡ, mà sau này mỗi một năm, em cũng sẽ nhận được một lá thư từ anh.

Sinh tử không rời.

Tình sâu đậm bao nhiêu, sinh tử không rời.

Thích Thời Tự khẽ hôn lên cánh môi Hàn Diệp.

Như Mobius, không có kết thúc.

Năm này tháng nọ, em và anh, không có kết thúc.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play