*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đương nhiên, hắn không chỉ thầm nói tiếng cảm ơn với sự thẳng thắn của Ngô Y.

Xét về nguồn gốc của chiếc bút ghi âm thì chắc chắn nó sẽ nằm trong bệnh viện. Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng mọi thứ thuộc về năm đó đã sớm bị tiêu hủy từ lâu, nào ngờ vẫn còn sót lại một đoạn ghi âm như thế.

Đã vậy, hắn phải khôi phục lại tất cả sự thật về hình dạng ban đầu, đó được gọi là cơ sở.

Hắn muốn Ngô Y giúp hắn.

Đây là kết quả sau khi hắn đã suy nghĩ cặn kẽ, tất nhiên không chỉ có mỗi một biện pháp này, nhưng so với những biện pháp khác thì biện pháp này có sức thuyết phục lớn nhất.

Vết sẹo trên lồng ngực hắn không sâu, mặc dù năm đó đã suýt giết chết hắn, nhưng ngoại trừ khiến trái tim đập nhanh làm hắn tỉnh giấc khỏi những cơn ác mộng hết lần này đến lần khác, thì đó chỉ là một hình xăm liền mạch.

Rất lâu về trước Hàn Diệp từng hỏi hắn, nhưng anh cảm thấy tính tình của hắn không chắc sẽ bằng lòng xăm một hình xăm lên ngực chứ nói chi là màu sắc tươi sáng như vậy.

Hoa thủy tiên nở rộ từ máu tươi có thể bị nhầm lẫn với hoa hồng.

Nhưng đó là quá khứ của hắn.

- ------------------------------------

Ánh đèn đỏ của phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.

Hàn Diệp nhìn người bị đẩy ra ngoài, lặng yên, phủ một lớp vải trắng, chỉ chừa mỗi gương mặt ra.

Bao nhiêu năm hắn xuất hiện trên màn ảnh, không một ai biết được dưới những lớp vải trắng này, tất cả đều là những vết sẹo khó biến mất, bi thảm đến mức nào.

Lưỡi dao, vết sẹo, băng vải, máu...

Thiên sanh bách khổng* nhưng lại tràn đấy sức sống.

(*Khuyết tật khắp nơi, vấn đề nghiêm trọng. Bị tàn phá nặng nề, đầy mình thương tật.)

Đột nhiên Hàn Diệp cảm giác được hốc mắt cay xè — Thích Thời Tự, đây mới là em sao?

Tên điên...

Tại sao lại thích đánh cược như thế?

Nhưng bây giờ anh không nỡ mắng hắn một tiếng... Hàn Diệp khom người ôm lấy hắn vào lòng, không dám dùng quá nhiều sức, chỉ nhẹ nhàng khoác lấy, anh chỉ muốn dỗ dành hắn.

Cho nên, Thích Thời Tự, em nhanh chóng tỉnh lại đi được không?

Thế giới xung quanh chỉ còn lại màu sắc thuần khiết, trong vòng tay anh chỉ có người anh yêu...

- ------------------------------------

Thích Thời Tự giùng giằng tỉnh lại một lần, nhưng có lẽ là do thân thể quá yếu ớt, vùng vẫy mấy cái mà mí mắt vẫn nặng nề cụp xuống. Hàn Diệp vốn đang kinh ngạc vui mừng nắm lấy tay hắn, cho đến khi nhìn thấy người nọ cố gắng thế nào cũng không mở mắt ra nổi, mới ôn hòa ghé vào bên tai hắn, nói: Ngủ đi.

Có vẻ những lời này có tác dụng. Thích Thời Tự ngoan ngoãn nhắm mắt lại, không cầu mong mình giành lại được ý thức nữa.

Hàn Diệp vẫn kiên nhẫn đùa nghịch mấy ngón tay của Thích Thời Tự, như thể chúng là món đồ chơi yêu thích nhất của trẻ con, dày vò người ta tới lui, động tác cuối cùng lại chính là mười ngón tay vĩnh viễn đan xen.

Khao khát muốn biết được sự thật của Hàn Diệp đột nhiên trở nên ít mãnh liệt hơn.

Dường như anh luôn đánh mất người trước mắt mình rất nhiều lần, với nhiều cách khác nhau.

Chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật gần như đã trở thành thói quen.

Tin từ chức rời khỏi Hàn thị cũng đã soạn thảo xong xuôi, anh vẫn luôn kiêu ngạo, không cho rằng tự mình gây dựng sự nghiệp sẽ là một chuyện khó khăn, anh cũng lười thương lượng với Thích Thời Tự, bất kể thế nào, Thích Thời Tự cũng sẽ không rời đi.

Nghĩ tới đây, Hàn Diệp thấp giọng khẽ cười sự tự tin của mình, nhưng lại vô cùng chắc chắn.

Làm thế nào để che chở người khác trong khi mình đang được che chở đây? Uổng phí anh ngây thơ mấy năm này, mà có lẽ cũng không phải ngây thơ, chẳng qua là sợ hãi bước ra một bước thế này mà thôi.

Suy nghĩ rất hỗn loạn, Hàn Diệp nghĩ đến đâu thì chạm ngay vào đấy.

Anh lại nghĩ đến chiếc hộp thiếc của Thôi Húc. Thích Thời Tự giấu nó đi, nhưng hắn cũng đã trả lại.

Trước đây anh một mực không thể buông tay, cảm thấy có lỗi với Thôi Húc, cảm thấy Thích Thời Tự đã hủy hoại tình cảm của Thôi Húc, sự thật đúng là như vậy, Thích Thời Tự sai rồi.

Nhưng mà, nếu như Thích Thời Tự thật sự muốn gạt anh, anh cũng sẽ không thể biết được sự tồn tại của chiếc hộp thiếc này.

Huống chi, Thích Thời Tự cũng đã chọn thời điểm để bày tỏ tình yêu của mình dành cho anh.

Cần gì phải thế? Thích Thời Tự cần gì phải làm thế?

Sai lầm của Thích Thời Tự chẳng qua chỉ là không nên đưa ra lựa chọn thay anh và Thôi Húc mà thôi.

Cảm xúc thật sự của những bức thư tình đó đã được định sẵn, anh sẽ không thể đáp lại, lúc anh nhìn thấy nó, cũng chẳng có gì ngoài sự khổ sở và hối tiếc.

Hẳn là Thích Thời Tự không muốn để anh mất đi bạn thân, đồng thời mất đi cả người yêu của mình.

Nhưng đó là chuyện mà anh phải tiếp nhận.

Đã lâu rồi anh không nghĩ đến Thôi Húc, có lẽ sẽ thấy vật nhớ người, nhưng hiện tại xem ra không còn chút quyến luyến nào nữa.

Anh nhận nhầm người, cho dù tình bạn có được kết nối đẹp đẽ, nhưng lớp màu cuối cùng bị bong ra rồi thì nó vẫn không phải là tình yêu.

Bọn họ đều nợ Thôi Húc một lời xin lỗi.

Hình bóng của hàng mi vừa dịu dàng vừa kiên định, anh nhìn dáng vẻ ngủ say yên bình của Thích Thời Tự, cuối cùng cũng cảm thấy thanh thản.

Bụi bặm lắng xuống, chúng ta vẫn ở bên nhau.

Thích Thời Tự cảm nhận được lòng bàn tay mình ấm áp. Bóng tối trong hỗn loạn cuối cùng cũng tan thành ánh sáng sáng ngời.

Vừa tỉnh dậy, ánh đèn chói lóa, hắn còn chưa kịp nhắm mắt đã bị Hàn Diệp lấy tay che lại.

Chậm thôi.

Thích Thời Tự ngoan ngoãn chờ bàn tay của Hàn Diệp dời đi, mới nhỏ giọng gọi: A Diệp.

Sau khi Thích Thời Tự đã hoàn toàn thích nghi với hoàn cảnh rồi, cái người bị gọi là A Diệp chỉ ngồi bên giường bệnh gọt táo, mặc dù có chút ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói của Thích Thời Tự vang lên nhưng anh vẫn giả vờ thờ ơ, không hề đáp lại.

Thích Thời Tự biết người trước mắt đang giận, bất chấp vết thương, cưỡng ép mình nhổm dậy kéo tay áo của Hàn Diệp.

Hàn Diệp gần như là ném quả táo trong tay đi, ôm người vào trong ngực: Anh bảo em từ từ thôi, em coi nó là gió thoảng bên tai đúng không?

Thích Thời Tự nheo mắt cười ranh mãnh: Chỉ là đánh cược anh đang đau lòng em thôi...

Hàn Diệp tuy giận nhưng tay vẫn dịu dàng cực kỳ, đau lòng hỏi: Uống nước không?

Ánh mắt của Thích Thời Tự lấp lánh nhìn chằm chằm vào môi Hàn Diệp, không chút do dự gật đầu.

Hàn Diệp không biết hồ ly nhỏ của anh đang nổi lòng háo sắc, hắn nhét người đang định đi rót nước vào lại trong chăn, không chịu thả ra.

Thích Thời Tự hơi ngẩng đầu lên, cảm nhận vết thương căng ra gây đau đớn, nhưng hắn cũng chỉ nhíu mày lại, không quan tâm mà tiếp tục động tác.

Hắn quá nhớ anh...

Hàn Diệp còn chưa kịp phản ứng đã bị Thích Thời Tự bịt kín miệng lưỡi, nụ hôn này vừa mãnh liệt vừa hung ác, anh còn chưa kịp nói một câu Làm bậy thì nước bọt trong miệng đã bị cướp đi.

Cuối cùng anh cũng hiểu khát là có ý gì.

Môi răng của anh và Thích Thời Tự quấn quít, đưa ra một lời giải thích giữa cơn mơ hồ: Không cần nước, thế này là đủ rồi.

Bàn tay nắm lấy eo của Thích Thời Tự chậm rãi hạ xuống, Hàn Diệp gần như là thuận theo Thích Thời Tự, cưng chiều để mặc hắn liếm láp trong khoang miệng, trao đổi hơi thở.

Nụ hôn kết thúc.

Cuối cùng người đầu tiên không chống đỡ nổi chính là Thích Thời Tự, màu môi Hàn Diệp tươi tắn, khoe khoang nhướng mày: Không tiếp tục nữa à?

Còn có hơi hãnh diện.

Thích Thời Tự cắn lên yết hầu giữa cổ họng của Hàn Diệp như thể đang trút giận, hài lòng nghe Hàn Diệp khẽ hít lên.

Rốt cuộc hai người vẫn không quên chuyện chính.

Thích Thời Tự chậm lại: Anh không hỏi em khôi phục âm thanh lúc nào.

Hàn Diệp tiếp tục gọt táo, giọng nói trầm thấp: Có thể đoán được.

Ăn một miếng táo không?

Thích Thời Tự nằm đó chờ đợi Hàn Diệp đến đút, nhai kỹ miếng táo, ánh mắt nhìn về phía Hàn Diệp một khắc cũng không thể dời đi: Em nghĩ đã đến lúc viết đoạn kết rồi.

Đôi mắt đen láy như mực của Hàn Diệp chứa đựng nhiều nỗi niềm: Anh cũng đã sẵn sàng nghe câu chuyện của em.

- ------------------------------------

Thích Thời Tự nhất quyết muốn mở họp báo. Ngay cả với nước da tái nhợt này cũng chỉ khiến hắn trông ốm yếu hơn chứ vẫn vô cùng đẹp mắt.

Xuất hiện mà không trang điểm, trang phục cũng là đồng phục của bệnh nhân.

Hàn Diệp muốn ôm hắn, lại bị Thích Thời Tự lắc đầu từ chối.

Anh hiểu ý Thích Thời Tự: Hắn phải tự đi trên con đường này.

Vì vậy Hàn Diệp chỉ dắt tay hắn, yên tĩnh ngồi bên cạnh hắn.

Ngay khi Thích Thời Tự vừa xuất hiện, thương dài pháo lớn của phóng viên đã tấn công hắn bằng những câu hỏi này đến những câu hỏi khác.

Xin hỏi anh Thích có lời giải thích nào dành cho những tin đồn này trên mạng hay không?

Có phải anh đã hại chết phóng viên Thôi Húc không?

Bây giờ anh xuất hiện với dáng vẻ thế này là để tranh thủ chiếm sự đồng cảm của khán giả à?

...

Lời nói của người này chỉ có sắc bén hơn người kia, Hàn Diệp nghe cũng thấy phiền, nhưng người bị chất vấn vẫn không nói tiếng nào, biểu hiện vô cùng dửng dưng.

Thích Thời Tự bất đắc dĩ cười một cái, cầm micro lên: Tôi không biết nên giải thích thế nào. Tôi chỉ có thể trả lại toàn cảnh như cũ, đúng sai còn lại giao cho mọi người.

Thích Thời Tự mỉm cười với Ngô Y phía xa xa, tỏ ý có thể bắt đầu.

Trên màn ảnh lớn xuất hiện một đoạn video hoàn chỉnh.

Kết hợp với đoạn tin lưu truyền trên mạng, có thể nói là hoàn toàn phù hợp.

Khán giả vô cùng sửng sốt, cảm thấy Thích Thời Tự điên rồi sao? Tự bôi đen chính mình?

Ngay sau đó cảnh tượng thay đổi, vẫn là căn phòng đó, vẫn là những con người đó, nhưng rõ ràng là dài hơn so với tin đồn.

Tình huống của Thôi Húc bây giờ rất nghiêm trọng.

Vậy tôi có thể làm gì đây?

Thôi Thời Tự, làm sao cậu có thể bình tĩnh như vậy? Hả? Sao cậu lại máu lạnh như vậy chứ? Một giọng nữ sắc bén đè nén tiếng xì xào của khán giả.

Chát!

Trên màn ảnh, Thích Thời Tự bị tát một cái.

Bạch Lê! Dì làm gì vậy!"

Thôi Thời Tự, tôi cũng không giấu cậu nữa, Thôi Húc cần đổi tim.

...

Khán giả cũng rơi vào trầm mặc như Thích Thời Tự lúc đó, khoảnh khắc Hàn Diệp nghe thấy chữ tim kia liền khó tin quay đầu lại, nhưng chỉ trông thấy Thích Thời Tự đang khẽ mỉm cười với anh.

Đột nhiên, lồng ngực thắt lại.

Bọn họ muốn tim sao?

Thế nên là tôi à?

Thôi Thời Tự, coi như là dì cầu xin cậu được không, cậu mau cứu A Húc đi, cậu mau cứu nó đi, dì sẽ cảm kích cậu cả đời...

Thật sự đó, dì quỳ xuống xin cậu được không, cậu mau cứu nó đi, dì chỉ cần cậu mau chóng cứu nó...

Nội dung phía sau trùng lặp với đoạn trước đó.

Sự do dự của Thích Thời Tự chính là con dao mà bọn họ đã đâm hắn, hôm nay xem ra cũng cực kỳ mỉa mai.

Bọn họ muốn tim.

Do dự à? Làm sao mà do dự được? Đương nhiên đây là chuyện phải từ chối.

Từ Thôi trong Thôi Thời Tự trong video không còn có thể khơi dậy ngòi bút kích động của các phóng viên nữa.

Mỗi một người đều rơi vào bầu không khí im lặng quỷ dị.

Thích Thời Tự cảm nhận được Hàn Diệp đang nhìn mình chăm chú, hắn quay đầu lại nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của anh, muốn an ủi, nhưng cuối cùng lại không nói nên lời, chỉ có thể nói một câu: Em cũng sai mà.

Đúng là em đã do dự.

Em cũng từng nguyền rủa Thôi Húc thậm tệ.

Em cũng không hề vĩ đại như vậy, nhưng tự do lúc đó quả thật là điều mà em còn mong muốn hơn cả sinh mạng.

Đương nhiên, lúc ấy em đã chúc phúc anh.

Dư luận bắt đầu nghiêng về một chiều.

Thích Thời Tự nhìn những lời nhận xét từ xúc phạm thành khen ngợi, trong ánh mắt không có bất kỳ thay đổi nào.

Trên màn hình lớn vẫn còn tiếp tục.

Phía trên là kết quả giám định huyết thống của Thích Uyển, Thôi Đình và hắn.

Tôi đúng là con riêng.

Chỉ một câu nói.

Nhưng tôi cảm thấy mình đã trả xong hết rồi.

Ngay sau đó, báo cáo tình trạng bệnh của Thích Dương cũng xuất hiện trên màn ảnh.

Đồng thời còn có mức độ phù hợp của Thích Thời Tự.

Đây chính là nguyên nhân vì sao tôi xuất hiện trong dáng vẻ này. Tôi vừa hoàn thành ca phẫu thuật.

Đúng là muốn tỏ vẻ đáng thương, hắn cũng dán báo cáo sức khỏe thể chất của mình lên đó.

Câu chữ được đánh dấu bằng màu đỏ: Không thích hợp.

Đây là chuyện duy nhất tôi muốn giải thích, còn những chuyện còn lại.

Thích Thời Tự thấp giọng cười: Tôi không quan tâm.

Không sợ thật giả, bởi nó vốn là giả.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play